Fansipan, điểm cuối cùng trong hành trình 4 cực và 1 điểm của bản thân tôi đã hoàn thành xong, nó không quá khó vì ở thời điểm tôi hoàn thành nó, đã có cáp treo lên đến gần đỉnh.
Cũng như 3 cực khác, cực Đông, cực Bắc, và cực Nam, duy chỉ có cực Nam là tôi đi một mình, và ngồi xe lăn vào tận nơi, các điểm còn lại tôi đều sử dụng đầu gối bò lên đỉnh. Lần này cũng vậy, người ta nói Fan có cáp treo để lên tới nóc nhà Đông Dương. Đối với người bình thường thì dễ thật, đi thong thả là tới, nhưng đối với một đứa lết từng bậc cầu thang như tôi thì độ khó ở đây chỉ là “hard” chứ chưa đến mức “very hard” như một màn nào đó trong game.
![]() |
Sau 15 phút lướt cáp qua 3 tầng mây, bước ra khỏi nhà ga đến cáp treo, muốn lên tới đỉnh, tôi sẽ phải bỏ lại xe lăn và vượt qua quãng đường khoảng hơn 600 bậc đá nữa. 600 bậc đá đó ko phải là bậc đá thấp và dễ đi như ở cực Bắc Lũng Cú, mà chúng cao khoảng 20cm, và sâu vào bên trong chỉ khoảng 15cm. Có đoạn dốc, có đoạn hơi thoai thoải, nhưng hầu hết nếu leo bình thường cũng khá mất sức. Việc làm quen với không khí trên độ cao này cũng là điều mà bạn cần phải bỏ ra 15-20 phút để thích nghi.
Quay trở lại một chút vào những năm 2010-2011, tôi và ông anh, người mà sau này tôi luôn coi anh là anh ruột mình có những kế hoạch điên rồ là sẽ leo Fan bằng hai đầu gối. Đi đường rừng. Tất nhiên, tôi không đi theo kiểu 2 ngày 1 đêm và thuê người cõng cho nhanh, kế hoạch đó một phần có nói đến việc có thể sẽ phải ở trong rừng nhiều ngày, đến khi tôi từ bỏ. Chúng tôi đã vẽ lên một kế hoạch hoàn hảo, nhưng chỉ duy nhất một thứ mà tôi chưa có: Tiền. Vậy là tạm gác lại để lao đầu vào mục tiêu “kiếm tiền để đi 4 cực và 1 điểm” - Tôi bắt đầu làm như điên và cũng tiêu tiền điên cuồng cho những chuyến đi của mình nhiều hơn từ ngày đó…
![]() |
Chinh phục
Trở lại với Fan, bắt đầu làm quen với cái khí hậu khô và lạnh, người ta sẽ phải thở ít hơn, điều độ hơn chứ ko thể hồng hộc như dưới xuôi được. Tôi mất sức, mất sức ngay ở những bước đầu tiên vì… hăng quá. Băng qua một quảng trường rộng để lên đến những bước tiếp theo, tôi mất sức khá nhiều ở đó. Dồn quá nhiều sức vào những nơi ko cần thiết, tôi thấy mình cần phải điều chỉnh lại bước đi và nhịp thở, nhớ lại lời ông anh đã từng nói “hít vào, thở ra từ từ, cố gắng để tim đập ổn định, mệt là nghỉ ngay, không cố” - Từng bước, từng bước một bằng hai đầu gối đã chai sạn từ lâu. Tôi nhớ ở Cực Đông đã suýt nữa phải vào viện vì rách da, ở Cực Bắc đau và mỏi rã rời sau khi lên tới nơi…
![]() |
Sau khi ổn định lại nhịp thở, tôi cũng không tưởng tượng được 600 bậc lên đỉnh lại quá dài như vậy, những tưởng nó chỉ như Lũng Cú, nhưng ko, nó hơn, hơn hẳn một bậc so với Lũng Cú, mất sức nhiều hơn, cổ họng đau rát và ho liên tục do hơi lạnh. Cô người yêu đi cùng cũng thấy xót xa, cứ lặng lẽ theo bên cạnh cổ vũ, giọng nhỏ nhẹ, nửa động viên, nửa than thở: “Em thương anh lắm!”. Thế là điều gì đó lại càng thúc đẩy tính sĩ gái trong thằng đàn ông: “Em yên tâm đi, nhằm nhò gì, anh làm được”, sau đó nhoẻn miệng cười một nụ cười đầy mê hoặc.
Mất khoảng hơn một tiếng để tôi hoàn thành mục tiêu - Bò lên đỉnh Fansipan trong tiếng vỗ tay và hò hét của những du khách đi cùng. Họ trầm trồ thán phục, họ chụp ảnh cùng, họ bắt tay chúc mừng, nhưng tôi không còn nhìn thấy gì nữa, tai ù đi và mắt nhòe cay. Tôi hướng về phía “cục inox” mà mình vẫn ước mơ chạm đến từ bấy lâu. Nhìn nó thách thức theo kiểu “Anh mày lên được rồi đó nha!”.
![]() |
Sau khi ghi lại vài tấm hình kỷ niệm, ngắm non sông cho thật đã, và thả trôi những xúc động, hạnh phúc đang trào dâng trong lòng - ghi nhớ chúng, tôi đi xuống. Nhiệm vụ, à không, chuyến đi lần này thành công, nhưng tôi chưa thoả mãn vì có cái gì đó ở Fansipan, ở Hoàng Liên thôi thúc tôi muốn được quay trở lại…
Đọc đến đây, anh em sẽ nghĩ là, đi kiểu như tôi ai chả đi được. Đúng vậy, với một người ngồi xe lăn, đi được đến đâu thì người bình thường sẽ đi được đến đó, nhưng cái quan trọng ở đây tôi muốn gửi tới mọi người là ý chí, tôi không mong mình mang lại cho các bạn cái gì, nhưng tôi chỉ mong muốn những ai đang đọc được những dòng này “đừng ngại một cái gì cả, nếu cố gắng, thì các bạn có thể sẽ làm được”…
Những hành trình trải nghiệm từ bao giờ đã thực sự trở thành một phần trong cuộc sống của tôi, của một người “điên điên chập chập”. Thật may sao, tôi có những người bạn đồng hành. Quả thật thế, đi - không nhất thiết phải để chinh phục một cái gì đó, mà tôi đi để “khoe”, tôi đi để cho mọi người biết được rằng, “À anh chàng xương thủy tinh ấy - vẫn ngon lành lắm đấy!”.
Vũ Ngọc Anh
" alt=""/>Chàng trai xương thủy tinh đã chinh phục đỉnh Fansipan thế nào?Nhà anh đông người, bố mẹ làm nông nên kinh tế khó khăn, mọi vật dụng trong gia đình đều cũ kỹ sơ sài. Tôi về làm dâu, phải cố gắng lắm mới có thể thích nghi.
Tết năm nay, cũng là cái Tết đầu tiên của tôi ở nhà chồng. Tôi quyết định mua sắm mạnh tay để cả gia đình đón Tết đủ đầy.
Đầu tháng Chạp, tôi bàn với chồng, đặt mua một chiếc ti vi trị giá 9 triệu, 1 tủ lạnh trị giá 7 triệu đồng. Anh không đồng ý vì thưởng Tết của anh chỉ khoảng 6 triệu đồng. Tuy nhiên, tôi vẫn cố thuyết phục.
Tôi nói, thưởng Tết của tôi cao, 2 vợ chồng đang dư dả nên muốn sắm sửa cho bố mẹ, không muốn bố mẹ cả đời lọ mọ...
Chồng tôi đành miễn cưỡng gật đầu và trao mọi quyền mua sắm cho tôi.
Tôi làm như dự tính, chi 16 triệu mua ti vi, tủ lạnh, 5 triệu bộ bàn ghế uống nước và 2 triệu bộ bàn ăn. Tổng cộng, tôi bỏ ra 23 triệu mua sắm đồ đạc.
Sau lễ cúng ông Công ông Táo, tôi đi siêu thị mua 3 triệu tiền bánh kẹo, 2 triệu đồ ăn uống cho Tết và đặt 2 triệu cho chú họ mua lợn rừng. Bố mẹ chồng tôi không phản đối nhưng cũng không tỏ vẻ hãnh diện.
Ai ngờ, khi tôi đặt mua thêm cây mai vàng (nhà chồng tôi trồng được quất và đào nên trong nhà chỉ thiếu cánh mai vàng), bố mẹ gọi tôi và chồng vào nói chuyện.
Lúc này, tôi mới để ý, mặt bố chồng tôi đỏ bừng bừng còn mẹ tôi thì nhăn nhó. Bố tôi nói, ông rất phê bình chuyện mua sắm của tôi.
"Thứ nhất, các con còn trẻ, còn nhiều kế hoạch phải dùng đến tiền việc chi tiêu hoang phí là không cần thiết. Thứ hai, các con tự ý sắm đồ khi không có ý kiến của bố mẹ là thiếu lễ phép. Bây giờ, nếu được, con mang hết những đồ đạc này đi trả người ta' - bố chồng tôi nói, giọng dứt khoát khiến tôi ngỡ ngàng.
Tôi liếc nhìn chồng nhưng anh cũng chỉ biết cúi mặt, nói lời xin lỗi.
Về phòng, anh bảo tôi nên rút kinh nghiệm. Bố mẹ không muốn nhận đồ của bất cứ ai, càng không muốn dựa dẫm con dâu nên mới nói vậy.
Tôi bật khóc và thực sự không hiểu bố mẹ chồng. Nếu bố mẹ không muốn nhận quà của con dâu, vậy khi tôi mua ti vi, tủ lạnh sao không từ chối? Bây giờ, Tết đã đến nơi, bố mẹ chồng mới gọi tôi vào kiểm điểm, phê bình.
Có phải tôi làm như vậy là sai hay không? Lẽ nào, tôi vừa mất tiền mua sắm, lại vừa nhận ấm ức vào lòng?
Mời độc giả gửi câu chuyện của mình về địa chỉ email: [email protected]. Chia sẻ của bạn sẽ được đăng trên mục Tâm sự nếu phù hợp. Trân trọng cảm ơn!" alt=""/>Chi 30 triệu tiêu Tết, nàng dâu bị kiểm điểm chiều cuối năm1. Bài khấn theo “Văn khấn cổ truyền Việt Nam” - NXB Văn hoá Thông tin
Nam mô A-di-đà Phật (3 lần)
Con kính lạy chín phương trời, mười phương chư Phật, chư Phật mười phương
Con kính lạy Hoàng Thiên, Hậu Thổ, Long Mạch, Táo Quân, chư vị tôn thần
Con kính lạy Hoàng thiên Hậu thổ. Chư vị Tôn thần
Con kính lạy Ngài Đương niên hành khiển, ngài Bản cảnh Thành Hoàng, các ngài Thổ địa, Táo quân, Long mạch Tôn thần.
Con kính lạy các cụ Tổ khảo, Tổ tỷ, nội ngoại tiên linh.
Hôm nay là ngày mùng... tháng Giêng năm…
Chúng con là: ... tuổi…
Hiện cư ngụ tại…
Thành tâm sửa biện hương hoa phẩm vật, phù tửu lễ nghi, cung bày trước án. Kính cẩn thưa trình: Tiệc xuân đã mãn, Nguyên đán đã qua, nay xin thiêu hóa kim ngân, lễ tạ Tôn thần, rước tiễn âm linh trở về âm cảnh.
Kính xin lưu phúc, lưu ân, phù hộ độ trì dương cơ âm trạch, mọi chỗ tốt lành, con cháu được bách sự như ý, vạn sự bình an, tài lộc song toàn, gia đạo hưng vượng.
Lòng thành kính cẩn, lễ bạc tiến dâng, lượng cả xét soi, cúi xin chứng giám.
Nam mô A-di-đà Phật (3 lần)
![]() |
2. Bài khấn theo “Tập văn cúng gia tiên” - NXB Văn hoá dân tộc
Hôm nay ngày...
Tại: Thôn... xã/phường... huyện/quận... tỉnh/TP...
Tín chủ là: ... cùng toàn gia kính bái.
Nay nhân ngày lễ tạ.
Kính cẩn sắm một lễ gồm..., gọi là lễ mọn lòng thành, kính dâng lên: Đông trù Tư mệnh Táo phủ thần quân, bản gia tiên sư, bản viên thổ công, liệt vị tôn thần.
Trước linh vị của:
Hiển:
Hiển:
Hiển:
Và các vị tổ bá, tổ thúc, tổ cô, cùng các vong linh phụng thờ theo tiên tổ.
Kính cẩn thưa rằng:
Tiệc xuân đã mãn
Lễ tạ kính trình
Rước tiễn tiên linh
Lại về âm giới
Buổi đầu năm mới
Toàn gia mong đợi
Lưu phúc lưu ân
Kính cáo tôn thần
Phù trì phù hộ
Dương cơ âm mộ
Mọi chỗ tốt lành
Con cháu an ninh
Vận hành khang thái
Cẩn cáo!
Minh Anh