
Tôi năm nay mới 26 tuổi, hiện đang làm phiên dịch cho 1 công ty xuất nhập khẩu lớn. Còn chồng tôi 30 đang làm kỹ sư cầu đường. Nếu không có chuyện ghen tuông mù quáng của chồng thì có lẽ giờ này, cuộc sống gia đình nhỏ của tôi đầy ắp tiếng cười và niềm vui bên thành viên mới. Vậy mà, tôi không thể ngờ được, chồng lại có thể xúc phạm mình như thế.
Chúng tôi yêu nhau 2 nằm rồi cưới. Chồng tôi là người cẩn thận, tốt tính, nhưng cục cằn. Vừa cưới xong thì anh xin chuyển sang làm thiết kế chứ không phải thi công nữa nên được ở nhà thường xuyên. Còn tôi cũng may mắn hơn khi sau cưới được thăng lên làm thư ký của giám đốc điều hành. Lên chức đồng nghĩa với việc bận bịu tối ngày, công tác, họp hành liên miên. Nhiều lúc tôi không còn chút thời gian nào cho gia đình nữa.
Vì thế mà chồng tôi càng ngày càng tỏ ra khó chịu. Nhất là khi biết người quản lý trực tiếp của tôi là anh chàng người Pháp, đẹp trai phong độ. Anh tỏ ý ghen tuông mù quáng, nghi ngờ tôi và anh người Pháp kia lăng nhăng ngoài luồng. Không biết bao nhiêu lần vợ chồng tôi bất hòa chỉ vì thói lúc nào cũng sợ mất vợ của chồng. Lúc nào anh cũng nghĩ môi trường thoải mái thì sẽ dễ sinh hư. Chính cái tư tưởng ấy đã giết chết hạnh phúc của gia đình tôi khi mới chỉ bắt đầu.
Mỗi lần về muộn, anh lại cao giọng: "Tiếp Tây có mệt không?". Cái kiểu hỏi móc đó làm tôi khó chịu vô cùng nhưng tôi vẫn chịu nhịn và lờ đi.
 |
Đến khi sinh con, anh ấy cũng chỉ vào 2 lần rồi về như thể người khách tới thăm. Lần 1 thì vào ngó con, rồi cười khểnh đến khó hiểu. (Ảnh minh họa) |
Thấy tình hình ngày càng không ổn, tôi bắt đầu muốn chuyển vị trí để có thời gian chăm sóc chồng và sớm sinh con để anh bớt tính ghen tuông. Từ vị trí thư ký ấy, tôi chuyển về phòng hành chính ngày 8 tiếng. Sau khoảng 1 tháng ổn định công việc, tôi may mắn biết mình mang thai, tôi vui lắm và định dành cho chồng 1 bất ngờ lớn vào buổi tối. Tưởng chồng phải vui mừng lắm vậy mà anh chỉ cười nhạt rồi lẳng lặng ăn cơm.
Trong suốt thời gian bầu bí đó, chồng tôi không quan tâm mẹ con tôi là mấy, thái độ của chồng làm tôi tủi thân và không khỏi suy nghĩ : "Cứ làm như con người khác không bằng". Ấy vậy mà đúng là chồng tôi nghĩ vậy thật.
Đến khi sinh con, anh ấy cũng chỉ vào 2 lần rồi về như thể người khách tới thăm. Lần 1 thì vào ngó con, rồi cười khểnh đến khó hiểu. Lần 2 là ngay ngày hôm sau khi tôi vẫn ở viện, anh vào mang theo một tờ đơn ly hôn nói tôi ký vào vì anh khẳng định đó không phải là đứa con của anh. Tôi bảo anh, ai đến cũng khen con giống bố giống mẹ, sao anh khẳng định vậy khiến con tủi thân. Chồng tôi hừ giọng: "Mũi cao như Tây, da trắng bóc trong khi cả nhà nội toàn ngăm đen... Giống mẹ thì có chứ nét nào giống bố?”. Anh bỏ lửng rồi đi thẳng.
 |
Tôi định rằng, khi có kết quả đó, tôi sẽ gửi thẳng đến cho anh ta, rồi đưa lại cho anh ta đơn ly hôn anh ta đưa hôm ở viện kèm chữ ký của tôi. (Ảnh minh họa) |
Thật nhục nhã vì bị chồng nghi ngờ và nói oang oang trước bao nhiêu người. Tôi không cố gắng giải thích, vì rõ ràng đứa trẻ là con của tôi và chồng. Trông nó cũng không có nét nào gọi là "lai Tây", vậy mà chồng tôi nhìn kiểu gì lại ra như vậy. Tôi xin phép bố mẹ chồng được về nhà ngoại luôn với lý do để bà ngoại cháu tiện chăm sóc vì bà đã nghỉ hưu, còn bà nội vẫn bận đi làm. Trước khi ra viện, tôi không quên làm thủ tục xét nghiệm ADN cho con để chứng minh mình trong sạch.
Tôi định rằng, khi có kết quả đó, tôi sẽ gửi thẳng đến cho anh ta, rồi đưa lại cho anh ta đơn ly hôn anh ta đưa hôm ở viện kèm chữ ký của tôi. Nghĩ mà uất ức quá, rõ ràng là người có trình độ, hiểu biết mà lại ghen tuông mù quáng đến như thế. Đến nỗi còn chối bỏ con thơ và làm vợ bị tổn thương nghiêm trọng khi vừa sinh con được 2 ngày. Lần này tôi cũng quyết ly hôn, để anh phải hối hận vì những gì đã nói, đã làm với hai mẹ con tôi. Tôi làm vậy có đúng không mọi người?
(Theo Trí Thức Trẻ)
" alt=""/>Gửi kết quả xét nghiệm ADN và đơn ly hôn ký sẵn tên đến cho chồng
Về nhà chồng được gần năm, nhưng chưa một ngày tôi thấy "hết sống gượng"...Ít duyên nên tôi ngoài 30 tuổi tôi mới lên xe hoa. Gia đình, bạn bè ai cũng mừng vì "đời tôi được nở hoa", nhưng mọi chuyện diễn ra không như tưởng tượng.Câu chuyện tôi chia sẻ không hẳn muốn ám chỉ sự ghê gớm của mẹ chồng - mà tôi muốn được nhận lời khuyên để có ứng xử đúng mực.
Tôi sinh ra ở vùng quê nghèo Thái Bình. Từ nhỏ tôi đã được gia đình ấn vào đầu: Muốn thoát nghèo phải học...Tôi lao vào học và cuối cùng cũng kiếm được một công việc ở vùng đất Ngàn năm văn hiến. Có công ăn việc làm, cả dòng họ bắt đầu hy vọng tôi tìm được tấm chồng ưng ý.
 |
Ảnh minh họa |
Năm 2014, tôi chia tay đầu hai bước vào tuổi 30 trong sự sốt ruột của họ hàng. Nỗi lo "ế chồng" mỗi lúc một cao trào...thì tôi đem đến niềm hy vọng cho gia đình, dòng họ. Tôi quyết định lên xe hoa vào tháng cuối năm 2014. Khi ấy chồng tôi vẫn là sinh viên năm thứ 3 một trường ĐH ngoài công lập ở Hà Nội.
Lên xe hoa lòng nặng trĩu lo âu, nhưng bố mẹ tôi như "trút được gánh nặng" - ông bà như được trẻ lại dăm tuổi. Thấy vậy, tôi giấu nỗi lo để bước vào cuộc sống mới với gia đình bên chồng.
Những tưởng có việc làm ổn định, lại không phải cô gái ham chơi, biết vun vén cho gia đình sẽ được chồng yêu, gia đình chồng nể trọng. Thực tế diễn ra lại khác, ngoài sức tưởng tượng của tôi. Sống được gần năm trong gia đình chồng nhưng tôi thực sự không hiểu mối quan hệ của tôi với mẹ chồng đến khi nào mới có ứng xử thoải mái?
Chân ướt chân ráo về nhà chồng, tôi nhận trách nhiệm "nuôi chồng ăn học" những năm cuối của chặng được sinh viên. Đồng ý, vì là thành viên trong gia đình nên tôi gánh vác bớt việc cho mẹ cũng là việc phải làm. Ngoài ra, hàng tháng tôi phải đóng tiền ăn là 3 triệu đồng/ tháng cho hai vợ chồng. Mẹ chồng tôi vui vẻ đón nhận việc đi chợ chăm sóc gia đình. Tôi cũng thầm vui vì được mẹ chồng không tạo khoảng cách: Mẹ chồng - nàng dâu....
Dần dần không biết có phải bà không ưa chuyện chồng tôi đón đưa mỗi khi bụng tôi ngày một to? Hay khó chịu chuyện đi sớm về muộn của tôi - nên bà thường kiếm chuyện lên lớp.
Chuyện đầu mẹ chồng lên lớp làm tôi nhớ mãi. Vợ chồng tôi ở phòng riêng. Dù rất ý thức phải gọn gàng, nhưng tôi vẫn bị mẹ chồng bắt lỗi khi trong phòng vương tóc dài trên sàn... Đi làm về bà gọi tôi ra nhắc: Hôm nay mẹ vào kiểm tra phòng thấy nhiều tóc, nên con phải gọn gàng hơn - hàng tuần mẹ sẽ kiểm tra đột xuất phòng riêng đấy! Có chút bàng hoàng, ngỡ ngàng nhưng tôi cho qua ngay vì nghĩ "Mẹ chồng lo cho mình và muốn dạy mình ăn ở gọn gàng sạch sẽ...".
Học mẹ chồng, tôi thấy chồng vứt quần áo bừa bãi trong phòng. Nhắc chồng nhẹ nhàng một hai lần chồng không nghe, tôi to tiếng chỉ đôi ba câu "Anh phải gọn gàng vào không mẹ thấy mẹ mắng em...". Tưởng chuyện riêng vợ chồng đóng cửa phòng nhắc nhau - thế mà bà nghe được (phòng bà cạnh phòng vợ chồng tôi). Bà lại gọi tôi ra lên lớp.
Lần lên lớp này tôi bắt đầu có chút khó chịu vì nghĩ không đáng "bị mẹ chồng dạy dỗ" trong chuyện này. Bà nói mát kiểu "Đừng tưởng kiếm ra tiền mà muốn nói chồng kiểu gì cũng được nhé. Trong gia đình này, chồng nói vợ phải nghe...".
Tôi bắt đầu buồn và ít nói hơn. Nhưng vì đang mang bầu đứa con đầu lòng nên tôi cố gắng để không ảnh hưởng đến sự phát triển của thai nhi.
Hàng ngày tôi đi sớm về muộn để ít có sự va chạm, nhưng bà tìm đủ cách để lôi tôi vào mọi câu chuyện. Từ chuyện làm nhà nợ nần, đến muốn mở kinh doanh tại gia...mà thiếu vốn. Những câu chuyện liên quan đến tiền đầu tư bắt đầu xuất hiện nhiều hơn trong mỗi bữa ăn, những lúc tôi nghỉ cuối tuần. Bà muốn vợ chồng tôi hùn vốn cho bà làm ăn, nhưng chồng thì đang đi học, bụng tôi ngày một to nên tôi chọn cách im lặng. Và bà càng để ít nhất cử nhất động của tôi nhiều hơn.
Bà đánh tiếng qua con trai - con dâu không quan tâm đến mẹ chồng. Bà không hài lòng tôi mọi chuyện: Tôi mua nấm về, bà nói rau lạ không ăn. Tôi làm nem trót cho thêm một loại rau bà không thích - bà bắt tôi ngồi nhặt ra cho bằng được. Công việc của tôi đang rất ổn định ở Hà Nội - bà tìm mọi cách để thuyết phục hai vợ chồng vào Sài Gòn....
Thực sự là tôi cũng không biết phải làm thế nào để mối quan hệ giữa tôi và mẹ chồng được êm đềm hơn. Tôi thực sự lo lắng khi gần đến tháng đẻ rồi mà bà hứa kiểu "Con đẻ mẹ sẽ nấu cháo móng giò để tủ lạnh cho ăn dần..."
Đã vậy, mỗi lần chia sẻ với chồng thì nhận câu còn hơn nước lạnh bỏ thêm đá "Em cố gắng nhịn mẹ đi!". Biết thế này tôi ở vậy có khi không già nhanh?
Mẹ chồng bạn có khó tình như mẹ chồng tôi?
Nguyễn Đông
" alt=""/>Sốc vì mẹ chồng hay lên lớp con dâu