Cô Benimeo Maria (60 tuổi) đang là giảng viên biệt phái Bộ Ngoại giao Italia. Cô cho biết việc đến Việt Nam là hoàn toàn bất ngờ sau khi cô hoàn thành việc giảng dạy tại Canada.“Bộ Ngoại giao muốn cử 1 người có thâm niên giảng dạy và tôi được chọn đến Việt Nam” - Cô Maria chia sẻ.
 |
Cô Benimeo Maria |
Tính đến hiện tại, cô đã công tác tại khoa tiếng Ý được 5 năm và đã quen với cuộc sống tại Hà Nội.
Hàng ngày, cô giảng dạy tại trường khoảng 8 tiếng sau đó quay trở lại đại sứ quán làm việc.
Trước đây, nhận thấy việc di chuyển từ ngôi nhà đã được cấp đến trường và đến đại sứ quán quá xa, hơn nữa lại muốn sống ở nơi có đông người Việt, cô Maria đã quyết định tự đi thuê nhà.
“Khoảng thời gian đầu đến Hà Nội, tôi đã chuyển nhà khoảng vài lần. May mắn bây giờ, tôi gặp được bà chủ nhà nói được tiếng Anh, xung quanh lại có nhiều tiện ích nên tôi đã ở đây được khoảng vài năm rồi. Bà chủ nhà rất tốt, thỉnh thoảng còn rủ tôi đi tham quan, du lịch”.
Là người ưa thích phương tiện công cộng, cô Maria cũng không sử dụng xe riêng được cấp mà chọn đi làm bằng xe buýt.
Một điều khiến cô xúc động là trong quá trình giảng dạy ở trường, sinh viên dành rất nhiều tình cảm cho cô. Trong giờ giải lao, cô thường được đưa đi ăn những món ă của sinh viên, cùng nghe nhạc Hàn và được khoe bộ sưu tập thẻ của nhóm nhạc BTS.
“Các bạn rất tốt với tôi và tôi vô cùng trân trọng điều đó”, cô nói.
Những tiết học online không nhàm chán
Trong 2 năm vừa qua, do dịch bệnh Covid 19 nên cô phải chuyển sang dạy online cho học sinh. Nhớ lại thời điểm Hà Nội cách ly xã hội, nhiều sinh viên năm cuối không thể học kịp học phần để tốt nghiệp, cô đã chủ động xin khoa mở lớp dạy để giúp sinh viên ra trường đúng hạn.
“Trong khoảng thời gian đó, tôi phải thực sự cảm ơn mạng Internet đã giúp chúng tôi vượt qua giai đoạn học tập khó khăn. Nhiều sinh viên phải học cải thiện nên tôi đã mở lớp online để kèm cặp thêm” , cô Maria nhớ lại.
 |
Cô Benimeo và sinh viên |
Mới đây, cô đã có thể quay trở lại trường. Thông thường, cô chủ yếu dạy sinh viên năm thứ 3 nhưng năm nay, cô nhận dạy thêm cả khóa sinh viên mới trúng tuyển. Vì thế mới có một kỉ niệm vui là, thỉnh thoảng, cả cô và trò đều bối rối khi nói tiếng Ý và thường phải giao tiếp bằng tiếng Anh.
“Hôm đầu tiên đi học, tôi có nhờ các bạn xuống khoa xin cho tôi chút giấy. Nhưng các bạn lại không biết văn phòng ở đâu vì là sinh viên năm nhất ngày đầu đến trường. Thế nên tôi đã đưa các bạn đến khoa và sau khi học xong, tôi đưa đi tham quan xung quanh trường”.
Do nhiều sinh viên là F0, F1 và nhà trường có quy định cho phép lựa chọn việc học trực tiếp hay trực tuyến nên sĩ số lớp khá vắng. Các giảng viên phải vừa dạy trực tiếp, vừa dạy trực tuyến, và với cô Benimeo, đây thực sự là 1 thử thách.
“Lớp học của tôi chỉ có khoảng 9 sinh viên học trực tiếp. Tôi vừa phải giảng vừa phải đứng trước máy quay nói. Thỉnh thoảng sinh viên nói không thấy tôi ở đâu. Thật là vất vả” - Cô chia sẻ.
Do đặc thù học ngôn ngữ, cô Maria nhấn mạnh việc cần phải xem khẩu hình của người bản ngữ để có thể phát âm chuẩn xác và hiểu từ vựng. Thêm vào đó, cô cho rằng tiếng Ý có nhiều điểm tương đồng với tiếng Anh và tiếng Latinh nên mỗi khi có từ mới, cô cố gắng liên hệ với tiếng Anh để sinh viên đoán từ. “Đó là 1 cách học và nhớ từ vựng rất tốt dành cho các bạn sinh viên” - cô nói.
Cũng trong quá trình dạy online, cô Maria nhận thấy sinh viên của mình không thích việc đọc nhiều chữ và sẽ dễ tiếp thu bằng cách xem nhiều hơn. Vì thế, cô luôn cố gắng thiết kế bài giảng có video để tạo hứng thú. Cô cho biết sinh viên luôn có những cách vô cùng độc lạ để trả lời câu hỏi.
“Mỗi khi tôi hỏi, họ sẽ đáp lại nhưng 1 cách rất khác biệt. Họ nhắn cho tôi những hình trái tim, gửi ảnh, thay avatar hay là dùng các filter đổi mặt thú vị. Sinh viên bình luận với những nút like và điều đó tôi thấy rất hay”- Cô chia sẻ.
Giảng dạy tại Trường ĐH Hà Nội được 5 năm, vì thế cô Maria đã có nhiều cựu sinh viên.
“Khoa của tôi có nhiều người cũng khá trẻ, trong đó 1 vài người là cựu sinh viên. Thỉnh thoảng đi ngoài đường, tôi cũng gặp 1 vài sinh viên chào tôi và tôi rất hạnh phúc vì điều đó” - Cô Maria nói.
Sắp tới, cô Maria phải chuyển về Rome công tác vì nhiệm kỳ tại Việt Nam chỉ kéo dài 6 năm. Cô luôn mong muốn sẽ có thể trở về Việt Nam trong tương lai để gặp lại sinh viên cũng như đi du lịch nhiều hơn.
Doãn Hùng

Điểm chuẩn ngành Ngôn ngữ Hàn Quốc cao nhất Trường ĐH Hà Nội năm 2021
Năm 2021, ngành Ngôn ngữ Hàn Quốc có điểm chuẩn cao nhất vào Trường ĐH Hà Nội với 37,55 điểm. Xếp sau đó là các ngành Ngôn ngữ Trung Quốc, Ngôn ngữ Anh, Ngôn ngữ Nhật - đều ở mức trên 36 điểm.
" alt=""/>Cô giáo người Ý tự thuê nhà Hà Nội, bắt xe buýt đi làm

 |
Adam Capitanio, tiến sĩ nghiên cứu về nước Mỹ tại ĐH Bang Michigan. Hiện anh đang là trợ lý biên tập ở nhà xuất bản Berghahn Books. |
Theo một khảo sát của Hiệp hội Khoa học quốc gia vào năm 2011, 35% người nhận bằng tiến sĩ và 43% trong số những tiến sĩ ngành khoa học nhân văn không có lời hứa hẹn nào về việc làm sau khi hoàn thành luận án.
Gần một nửa số tiến sĩ đang mong chờ một công việc lâu dài. Nhiều người lựa chọn con đường khác vì muốn mức lương cao hơn và làm một công việc gần gũi với thực tiễn hơn là làm việc trong các trường đại học và cơ quan nghiên cứu.
Mặc dù tình trạng các nghiên cứu sinh lâm vào hoàn cảnh nghèo túng vẫn diễn ra hàng thập kỷ qua, song một vài năm gần đây đã bắt đầu thấy những nỗ lực rõ rệt trong việc kết nối tấm bằng tiến sĩ với những công việc trái ngành, thậm chí là suy nghĩ lại về mục đích đào tạo tiến sĩ.
“Bản thân vấn đề này không mới”– ông Debra Stewart, chủ tịch Hội các trường nghiên cứu sinh nhận xét. “Câu trả lời thì hoàn toàn mới”.
Ngoài New York, hội Tiến sĩ đa năng còn được thành lập ở ít nhất 7 thành phố khác, trong đó có Philadelphia, Chicago và Los Angeles. Internet sẽ giúp các tiến sĩ biến CV của mình thành hồ sơ xin việc và tiếp thị bản thân cho những vị trí phi học thuật. Các cựu học giả cũng có thể tìm thấy người cùng cảnh ngộ ở các blog như “Chronicles of a Recovering Academic” và “Dr Outta Here”.
Tinh thần thay đổi thậm chí đã bén rễ trong tháp ngà. ĐH California, Berkeley từng tổ chức hội thảo “Bên ngoài học thuật” vào mùa xuân năm ngoái. Nhân vật chính trong hội thảo này là những tiến sĩ đã đạt được thành công trong các lĩnh vực khác, từ tư vấn tới công nghệ sinh học.
Những sự kiện tương tự cũng được lên kế hoạch ở Trung tâm nghiên cứu sinh của ĐH City, New York. Trung tâm này đã thành lập “Văn phòng Phát triển chuyên nghiệp và lên kế hoạch sự nghiệp” hồi tháng 2.
Vấn đề còn cấp bách hơn với các ngành khoa học nhân văn. Đối với tiến sĩ các ngành STEM (khoa học, công nghệ, kỹ thuật, toán học) thì ngành công nghiệp là một lựa chọn khả thi với họ. Nhưng với những người học Văn học Nga hay Lịch sử Trung cổ thì có ít sự lựa chọn hơn với tấm bằng của mình.
Hồi tháng 8, Viện Truyền thông học thuật đã đưa ra một báo cáo, trong đó Katina Rogers – trưởng nhóm nghiên cứu đã thảo luận về khái niệm học thuật thay thế, hay còn gọi là “alt-ac”.
Thuật ngữ này bây giờ đã trở nên phổ biến, và nhắc đến nó người ta nghĩ đến những công việc trong trường đại học nhưng không liên quan đến học thuật, như làm hành chính, công việc trong phòng thí nghiệm cũng như các vị trí phi học thuật như sử gia cho chính phủ hay phụ trách bảo tàng.
Trong khi quan điểm “học thuật thay thế” tương đối lạc quan thì một số người tị nạn học thuật chấp nhận cái mà họ gọi là đặc tính “post-ac”. Trang web “How to Leave Academia” mới công bố một bản tuyên ngôn “post-ac”, cho rằng định hướng này là “niềm tin cho rằng hệ thống hiện tại là sai lầm, độc ác, không bền vững và do đó không thể tham gia trực tiếp”.
Theo quan điểm này, các chương trình tiến sĩ với những hứa hẹn hão sẽ thu hút sinh viên phục vụ như những lao động giá rẻ, đầu tiên là ở vị trí trợ lý giảng dạy, sau đó sẽ là phụ tá lương thấp vì những công việc chính thức đều từ chối họ.
 |
Karen Shanton, tiến sĩ Triết học, ĐH Rutgers. Hiện cô đang là chuyên viên phân tích việc làm ở Hội Lập pháp quốc gia. Trong khi đang học tiến sĩ, cô nhận ra mình thích chính trị hơn là giáo sư trong trường ĐH. Sau khi hoàn thành thời gian thực tập ở Washington, cô giành được một học bổng nghiên cứu các vấn đề cho các nhà hoạch định chính sách nhà nước. |
Tiến sĩ Kathleen Miller cũng đăng tải trên blog bài viết “Tôi ghét công việc ‘post-ac’ của mình: Chuyện sẽ xảy ra khi bạn không có một sự nghiệp học thuật hoàn hảo”.
Trong đó, cô cũng viết rằng: “Hoàn thành nghiên cứu sinh, từ bỏ học thuật, chuyển tới một thành phố mới, làm một công việc mới, rồi sau đó ghét bỏ nó? Tôi muốn nói với các bạn rằng thật là khó khăn để cho rằng đó là một câu chuyện thành công”.
Không thể tìm được một công việc học thuật sau khi hoàn thành luận án tiến sĩ chuyên ngành Văn học Anh vào năm 2012, Tiến sĩ Miller hiện đang chuẩn bị để bắt đầu một công việc nào đó cứu vãn cuộc đời mình.
Một số giáo sư ở Stanford đang cố gắng kích động những thay đổi có ý nghĩa. Năm ngoái, 6 giáo sư trong số đó đã viết “Tương lai của tiến sĩ khoa học nhân văn ở Stanford”– một bài viết dấy lên nhiều tranh luận, đề xuất thiết kế lại chương trình để trang bị cho các tiến sĩ ngành nhân văn “một danh sách đa dạng những công việc ý nghĩa, hữu ích cho xã hội trong và ngoài các ngành liên quan đến học thuật” cũng như giảm thời gian học tiến sỹ thường mất gần một thập kỷ.
Russell A.Berman – giáo sư người Đức, cũng là tác giả bài viết này cảm thấy có trách nhiệm phải nhận ra những nhu cầu cấp bách thực tế này. “Nghiên cứu sinh là một quyết định trí tuệ. Nhưng hầu hết những người tham gia đều đang ở độ tuổi phải đưa ra một lựa chọn nghề nghiệp”.
“Tôi nghĩ rằng, đào tạo tiến sĩ tốt cho những người đủ đam mê. Nó cũng tốt cho xã hội. Họ đóng góp cho xã hội bằng nhiều cách khác nhau”.
Các giáo sư kêu gọi Stanford nên cung cấp kinh phí bổ sung để các khoa lên kế hoạch chuẩn bị cho sự nghiệp thay thế và cho việc rút ngắn thời gian đào tạo. Trường Khoa học và Nhân văn cũng đưa đề xuất này nhưng ít nhận được câu trả lời. Cùng lúc đó, các chương trình mới vừa được thiết lập để làm cầu nối giữa các nghiên cứu sinh ngành nhân văn với các công việc ở Silicon Valley và trong các trường phổ thông.
Không phải vật lộn với những câu hỏi như các chương trình nhân văn, Viện Bách khoa của ĐH New York đang cố gắng mở rộng lựa chọn nghề nghiệp cho các ứng viên tiến sĩ. Viện này mở 2 vườn ươm trong vài năm qua, cung cấp không gian, các dịch vụ pháp lý và tư vấn tiếp thị để tạo điều kiện kinh doanh.
Mạng lưới Praxis bao gồm các sáng kiến “nhân văn kỹ thuật số” ở 8 trường đại học, tập trung chủ yếu vào đào tạo tiến sĩ. Mục tiêu của mạng này là chuẩn bị cho nghiên cứu sinh những công việc ngoài học thuật, nhấn mạnh các kỹ năng như hợp tác, quản lý dự án và công nghệ.
“Chúng tôi thực sự coi nó như một kiểu phòng thí nghiệm để định hình lại việc đào tạo tiến sĩ và suy nghĩ lại về các kỹ năng mà chúng tôi trang bị cho nghiên cứu sinh” – ông Matthew K. Gold, một giáo sư tiếng Anh đang điều hành chương trình này cho hay.
- Nguyễn Thảo (lược dịch từ New York Times)
" alt=""/>Tiến sĩ chật vật tìm cuộc sống mới