Minh Tuấn
ưuthếtạosứchútđặcbiệtchoVinhomesStarCityThanhHóvô địch quốc gia ýMinh Tuấn
ưuthếtạosứchútđặcbiệtchoVinhomesStarCityThanhHóvô địch quốc gia ýBa năm nay, Quảng Trị miễn thi môn Tiếng Anh với thí sinh có IELTS và tương đương, quy đổi điểm chứng chỉ để xét vào lớp 10. Đạt 4.0 IELTS, học sinh được quy đổi thành 9 điểm; 4.5 và 5.0 IELTS lần lượt là 9,5 và 10 điểm.
Ông Mai Huy Phương, Phó Giám đốc Sở Giáo dục và Đào tạo tỉnh Quảng Trị, cho rằng những địa phương dùng IELTS để tuyển thẳng cần xem xét kỹ hơn, còn chủ trương của Quảng Trị là phù hợp.
Trả lời VnExpresstrước đó, ông lý giải chính sách nhằm tạo động lực học ngoại ngữ, giảm áp lực thi cử không cần thiết với thí sinh đã đạt trình độ tiếng Anh nhất định, thể hiện bằng điểm IELTS và các chứng chỉ ngoại ngữ quốc tế khác.
"Chúng tôi làm vì quyền lợi của học sinh, hướng tới chất lượng chung của tỉnh chứ không vì mục đích nào khác", ông Phương nói.
Theo công văn mới nhất của Bộ, tỉnh Quảng Trị phải dừng việc này. Ông Phương đánh giá thay đổi này "không vì học sinh", song cho biết đầu tuần tới sẽ cùng lãnh đạo Sở rà soát quy định, tham mưu cho UBND tỉnh điều chỉnh kế hoạch tuyển sinh lớp 10, theo yêu cầu của Bộ.
Không chỉ Quảng Trị, một số địa phương như Tuyên Quang, Lào Cai, Bình Dương, Vĩnh Long cũng phải điều chỉnh kế hoạch vì đã thông báo cộng điểm, tuyển thẳng cho thí sinh có IELTS.
Lãnh đạo một Sở Giáo dục và Đào tạo nói "lấy làm tiếc" khi nhóm thí sinh có IELTS không còn được hưởng ưu tiên nữa. Ông cho biết kế hoạch tuyển sinh lớp 10 trước đó đã được lấy ý kiến rộng rãi, được phụ huynh và giáo viên đồng thuận cao. Mục tiêu là tăng hiệu quả phong trào học tiếng Anh trong tỉnh.
Các địa phương thường chọn cách kết hợp nội dung tích hợp (chiếm 20-40%) với phần đơn môn, để học sinh có kiến thức sâu, phù hợp định hướng thi trường chuyên.
Trong hướng dẫn ngày 24/9 về thi học sinh giỏi cấp tỉnh, Sở Giáo dục và Đào tạo Bắc Giang "chốt" phương án tổ chức thi 7 môn Toán, Văn, Tiếng Anh, Khoa học tự nhiên, Lịch sử và Địa lý, Giáo dục công dân, Tin học với bậc THCS; không còn các môn lẻ như trước.
Trong đó, môn Khoa học tự nhiên gồm ba bài thi ứng với nội dung chủ yếu thuộc các phân môn Vật lý, Hóa học và Sinh học. Môn tích hợp còn lại gồm hai bài lĩnh vực Lịch sử, Địa lý.
Học sinh đăng ký một trong các bài đơn môn để dự thi. Mỗi bài gồm phần bắt buộc (kiến thức tích hợp, chiếm khoảng 20%) và tự chọn (nội dung đơn môn nâng cao, 80%). Phần bắt buộc thi trắc nghiệm, tự chọn thi tự luận, điểm tối đa 20.
Kỳ thi học sinh giỏi THCS của Khánh Hòa cũng chia môn Khoa học tự nhiên, Lịch sử và Địa lý thành hai phần bắt buộc (chiếm 60%) và tự chọn (40%), tương ứng với nội dung tích hợp và đơn môn chuyên sâu. Đây cũng là cách làm của nhiều tỉnh, thành khác như TP HCM, Bình Phước, Quảng Nam, Nghệ An, nhưng tỷ lệ giữa các phần và hình thức câu hỏi, đề thi có sự khác biệt.
Cũng cho học sinh lựa chọn, song tỉnh Vĩnh Phúc không chia môn tích hợp thành các phần. Thay vào đó, học sinh được chọn luôn môn thi thành phần như Vật lý, Hóa học, Sinh học, Lịch sử, Địa lý. Chọn môn nào, các em sẽ làm đề với tất cả nội dung liên quan môn đó, tương tự đơn môn như trước.
Hải Phòng là một trong số ít địa phương tổ chức thi môn Khoa học tự nhiên với kiến thức tích hợp hoàn toàn, không có các phần tập trung vào một đơn môn cho học sinh chọn.
Thành phố đã công bố đề minh họa vào cuối tháng 7. Theo đó, đề thi Khoa học tự nhiên có ba phần, ứng với ba dạng bài trắc nghiệm nhiều phương án, lựa chọn đúng sai và trả lời ngắn. Đề thi môn Lịch sử và Địa lý cũng dạng trắc nghiệm, nhưng được chia thành hai phần kiến thức đơn môn.
Nơi chị ở không có điện, không có sóng điện thoại và phải hứng nước từ mạch ngầm để sinh hoạt. Mỗi lần muốn dùng mạng internet, chị phải trèo lên ngọn đồi cao nhất. Muốn mua sắm các thiết bị, đồ ăn và sạc pin điện thoại, máy tính… chị phải ra trung tâm thị trấn, cách đó 8km.
Khi được hỏi: “Sống như vậy có bất tiện không?”, chị lắc đầu cười. “Trái lại, tôi thấy rất thú vị”, người phụ nữ sinh năm 1983, quê ở Kiên Giang, nói về cuộc sống trên đỉnh đồi của mình.
Từ bỏ chuỗi ngày “chấm công” ở văn phòng
![]() |
![]() |
![]() |
Không gian sống của chị Yến và những người bạn trên một quả đồi |
Tốt nghiệp một trường đại học ở TP.HCM, chị Trương Hải Yến dành nhiều năm làm việc ở thành phố này để tìm cho mình một chỗ đứng. Từ năm 2011, chị về đầu quân cho doanh nghiệp nhà nước khá lớn.
Ở đây, chị đảm nhiệm vị trí trưởng nhóm kinh doanh và marketing. Công việc cho chị thu nhập tốt, cơ hội thăng tiến và những người đồng nghiệp rất thân thiện. Nhưng chị Yến thừa nhận, cũng có lúc như bất cứ nhân viên văn phòng nào, chị không tránh khỏi những áp lực, lo lắng của cuộc sống hiện đại.
“Tôi vốn là người có khuynh hướng sống gần gũi thiên nhiên và muốn làm công việc về lĩnh vực môi trường. Tôi có ý định “bỏ phố về rừng” từ trước đó nhưng đến năm 2018 mới mạnh dạn viết đơn xin nghỉ việc”, chị kể.
Ba lần chị nộp đơn đều bị người sếp gạt đi. Cuối cùng, biết không thể giữ chân chị, người người quản lý nói, chị có thể ra đi, thỏa đam mê “bay nhảy”. Khi nào “mỏi gối chùn chân”, chị vẫn có thể quay về với công việc cũ.
![]() |
Họ nấu cơm bằng bếp củi |
“Tôi nghỉ việc đã hơn 3 năm nhưng hiện tại, thỉnh thoảng trong các cuộc nói chuyện, sếp vẫn gợi ý tôi quay về”, chị kể.
Chị Yến vẫn kiên quyết với lựa chọn của mình, dù từ bỏ công việc nhiều người mơ ước để “về rừng”, chị nhận không ít lời nhận xét là “hâm dở”, “khác người”.
Năm 2018, từ Sài Gòn, chị ra làm việc tại một trung tâm chuyên bảo tồn thiên nhiên hoang dã ở rừng Cúc Phương (Ninh Bình). Sau 2 năm làm việc ở Ninh Bình, đầu năm 2020, người phụ nữ này chuyển về sống tại Tây Nguyên.
Ở đây, chị cùng 3 người bạn mua đất để phát triển trang trại. Trên diện tích đất này, họ thuê người dân tộc Ê Đê trồng cây ăn quả, rau sạch… Họ cũng phát triển xưởng sản xuất trà, nhang (hương) từ thảo mộc. Các hoạt động này giúp người bản địa có công ăn việc làm. Doanh thu từ việc kinh doanh, chị Yến và cộng sự dùng để làm các dự án thiện nguyện, giúp đỡ đồng bào dân tộc.
Cuộc sống chốn rừng hoang
“Nơi tôi sống là một căn chòi trên đồi, không điện, không sóng điện thoại. Trang trại chỉ có một tấm pin năng lượng mặt trời đủ để sạc đèn nhỏ. Đây là nơi khá biệt lập, mỗi ngọn đồi chỉ có một hộ dân sống”, chị Yến chia sẻ.
Mỗi sáng, chị Yến dành thời gian để kiểm tra các hoạt động tại trang trại. Sau đó, chị lên ngọn đồi cách chiếc lều chị sống 800m - nơi có sóng internet, để hoàn thành các báo cáo, xử lý công việc.
![]() |
Chị Yến mắc võng ngủ trên đồi |
![]() |
Ngắm bình minh vào mỗi sáng là điều chị yêu thích nhất khi về rừng sinh sống. |
Buổi chiều, chị Yến dành thời gian ra trung tâm thị trấn để mua thực phẩm, nhu yếu phẩm cho công nhân. Đây cũng là thời gian để chị nạp pin cho máy tính và điện thoại. Buổi tối, chị mắc võng ngủ trên đồi.
“Tôi muốn trực tiếp tương tác với thiên nhiên để cảm nhận được gió, sương, trăng đêm… Tôi không muốn sống với bốn bức tường bao bọc quanh mình”, chị nói.
Trở về rừng, chị Yến sống theo "chủ nghĩa freegan" - hạn chế sự tiêu thụ và bảo vệ môi trường bằng cách giảm rác thải, không mua đồ dùng mới và tận dụng, tái sử dụng thực phẩm, hàng hóa cũ.
Là một người phụ nữ, nhưng chị nói không với trang sức, mỹ phẩm. Nhiều năm nay, chị Yến không dùng dầu gội, sữa tắm. Thay vào đó, họ tắm bằng chanh và muối, gội đầu bằng nước sả, bồ kết, vỏ bưởi…
“Tôi cũng tự cắt tóc để không tốn tiền và không phải dùng dầu gội, dầu xả, thuốc nhuộm... Về chuyện ăn uống, tôi chủ trương ăn chay với rau, củ quả. Vì nhu cầu của bản thân rất thấp nên tôi mới có thể sống được trong môi trường rừng núi này”, người phụ nữ 37 tuổi kể.
Để hướng tới cuộc sống đơn giản, hạn chế tiêu thụ, chị hình thành các thói quen như từ chối túi nilon, đồ nhựa dùng một lần. Chị Yến cũng hạn chế mua sắm quần áo, giảm rác thải thời trang. Để đáp ứng các nhu cầu tối giản, chị tìm cách tái chế, sử dụng đồ cũ…
![]() |
![]() |
Phút thảnh thơi sau thời gian lao động ở trang trại |
Đồng thời, chị và nhóm bạn đang sống và làm việc tại trang trại cũng rất chú ý đến vấn đề xử lý rác thải.
“Chúng tôi tìm cách để không tạo ra rác thải, đặc biệt là các loại rác thải nhựa, phải xử lý bằng cách đốt”, chị nói thêm.
Họ hình thành thói quen phân loại rác. Với rác hữu cơ, họ bỏ ra đất rừng làm phân cho cây, làm thức ăn cho côn trùng và động vật nhỏ trong rừng. Với rác vô cơ (chai nhựa, bao bì gói thức ăn, đồ hộp...), họ đốt hoặc bán ve chai theo dạng rác có thể tái chế.
“Khi bạn thực sự nghĩ cho môi trường và thiên nhiên, bạn sẽ hành động khác, thay vì nuông chiều thói quen tùy tiện của mình, mà thời nay người ta gọi là tiện lợi và hiện đại”, chị Yến nhấn mạnh.
Không cảm thấy bất tiện, trái lại chị Yến dần quen với cuộc sống ở núi rừng.
![]() |
![]() |
Chị Yến dần thích nghi và yêu thích cuộc sống hòa mình vào thiên nhiên |
“Vì công việc, thỉnh thoảng tôi phải đi công tác ở TP.HCM, Hà Nội, Ninh Bình… Dù mỗi chuyến đi chỉ đi vài hôm nhưng tôi cũng thấy rất nhớ rừng”, chị nói.
“Từ ngày tôi còn bé, ba mẹ luôn tôn trọng và tin tưởng mọi quyết định của con. Khi biết tôi bỏ phố về rừng, ba mẹ tôi không hề ngăn cản. Đặc biệt, đến thời điểm hiện tại, tôi cảm thấy ngày càng yêu mến với công việc, con người và thiên nhiên nơi đây.
Tôi thuyết phục ba mẹ chuyển lên đây sinh sống nhưng họ đang tuổi nghỉ hưu, thích cuộc sống vui vẻ với bạn bè ở thành phố, nên chưa đồng ý”, chị Yến chia sẻ thêm.
Không thu hoạch mà ‘tặng’ cả cánh rừng chuối chín cho bầy chim ăn, anh Tâm bị nhiều người gọi là “điên”. Dù vậy 9X vẫn miệt mài với công việc phủ xanh núi và ‘gọi’ chim về.
" alt=""/>Cuộc sống trên đỉnh đồi của 8X 'bỏ phố về rừng' giúp bà con dân tộc