TheắmbộảnhbánnudesiêuquyếnrũcủaBảoTrúvleague 2024o Gnoobs
TheắmbộảnhbánnudesiêuquyếnrũcủaBảoTrúvleague 2024o Gnoobs
Có lần, hẹn nhóm bạn ở công viên 30-4 trước Dinh Thống Nhất, thấy tôi vừa từ trên xe buýt bước xuống thì một người bạn liền nói: “Đại gia sao lại đi xe buýt?”
Một lần khác, tôi đi đám cưới, lúc gần tan tiệc, chuẩn bị ra về thì có một chị ngồi cùng bàn hỏi tôi: “Đi bằng xe gì?”, tôi trà lời: “Đi xe buýt” . Ngay lập tức, chị này tỏ vẻ ngạc nhiên rồi nói: “Xe hư hay sao mà lại đi xe buýt?”
Tôi đi đám cưới bằng xe buýt vì thuận tiện. Nhà tôi ở gần ngã tư Lão Tử - Châu Văn Liêm (Q.5), đám cưới ở nhà hàng Saphire trên đường Điện Biên Phủ gần ngã tư Hàng Xanh (Q.Bình Thạnh), tôi chỉ cần đi bộ 120m là đến điểm đón xe buýt số 150, đường Hồng Bàng.
Hay như cháu tôi đang là sinh viên năm thứ hai, hàng ngày đi học bằng xe buýt cũng có lần nói: “Xe buýt chỉ dành cho người ít tiền như tụi cháu thôi”. Khi nghe vậy, tôi vặn lại: “Sao cháu lại nghĩ thế?” thì nhận được câu trả lời “Đi xe buýt là dân lao động nghèo. Ít khi cháu thấy người giàu, cán bộ, công chức nhà nước đi xe buýt”.
Nhiều người Việt đang có tâm lý kỳ thị ấy.
Trong khi đó, thực sự, chiếc xe máy, ô tô hay xe buýt chỉ là một phương tiện di chuyển và cách mà chúng ta chọn nó để đi còn phải dựa vào điều kiện giao thông, hơn là cả nhu cầu hay sở thích cá nhân.
Em con cô tôi có ôtô nhưng vẫn ít khi sử dụng trong khung giờ cao điểm, thay vào đó là đi xe buýt kết hợp đi bộ, vừa không phải gửi xe, bớt mệt hơn khi gặp cảnh kẹt xe, đi tiệc cưới có uống bia xong chỉ việc lên xe buýt về nhà an toàn hơn tự lái ôtô vừa căng thẳng vừa lo bị phạt nặng.
Năm trước em sang Đài Loan, những đứa bạn dẫn đi chơi trong thành phố bằng xe buýt. Ở lãnh thổ này, nhiều nơi không cấm xe máy, người dân dù có ôtô nhưng đi làm phần lớn sử dụng phương tiện công cộng.
Trong giờ cao điểm, buổi sáng đi xe cá nhân vất vả hơn, chậm hơn và tìm chỗ gửi xe cũng không dễ vì vùng trung tâm không đủ chỗ trông giữ xe máy, ô tô. Ngoài ra, chính quyền có chủ trương hạn chế xe cá nhân vào trung tâm trong khung giờ cao điểm để ưu tiên và tăng cường hoạt động cho các loại hình giao thông công cộng, trong đó có xe buýt.
![]() |
Đi xe máy ở Việt Nam quá vất vả |
Trước đây, khi còn làm công tác ngoại giao nhân dân, tôi có dịp tiếp xúc với nhiều người nước ngoài. Một đối tác nữ người Singapore đến Tp HCM, sau khi làm việc với tôi ở cơ quan trên đường Lê Duẩn (Q.1), hỏi thăm tuyến xe buýt về nhà người thân ở đường Xô Viết Nghệ Tĩnh cạnh bến xe Miền Đông (Q.Bình Thạnh) và tôi đã hướng dẫn chị đi xe buýt số 26.
Lần sau gặp lại, chị nói “Trên xe buýt chiều hôm đó còn nhiều chỗ trống, hành khách chủ yếu là sinh viên, nhưng thấy dưới đường lại quá đông xe máy và ôtô. Ngược lại, ở nước mình (Singapore), ra đường thấy phần lớn là xe buýt vào giờ cao điểm và hành khách có nhiều người làm ở nơi cố định như nhân viên văn phòng”.
Ở những nước phát triển, cũng có nhiều xe cá nhân mà nhất là ôtô, giá còn rẻ hơn ở nước ta nhưng nhiều người vẫn thích sử dụng phương tiện công cộng hay xe buýt.
Như một anh bạn người Pháp đến TP.HCM đã kể cho tôi nghe câu chuyện đi lại ở Paris: “Nhiều người là doanh nhân hay lãnh đạo, cán bộ, công chức, viên chức, người lao động dù có sẵn xe cá nhân nhưng vẫn đi làm bằng xe buýt vì xem đây là phương tiện văn minh, an toàn, góp phần giảm kẹt xe cho thành phố”.
Anh còn nói vui rằng, “Ở Pari, người dân đi lại bằng phương tiện công cộng là chính, xa thì sử dụng tàu điện, gần thì đi xe buýt, người nghèo cũng có ôtô, người giàu cũng đi xe buýt”.
Tôi nghĩ rằng, bỏ xe máy, bỏ ôtô để đi xe buýt, không hề khó. Nhưng muốn vậy, đầu tiên, tư duy, quan niệm trong xã hội về việc sử dụng phương tiện cá nhân phải thay đổi. Cách mà người giàu đi xe buýt, người nghèo có ô tô cũng đi xe buýt ở các nước rất đáng để chúng ta suy ngẫm.
Rõ ràng, nếu ai trong chúng ta cũng có thói quen hạn chế xe cá nhân, đi lại nhiều bằng xe buýt, sẽ góp phần làm phương tiện này phát triển theo hướng văn minh và tốt hơn, hạn chế tai nạn trên đường phố, giảm kẹt xe và ô nhiễm môi trường.
Tất nhiên, thực tế hiện nay vẫn còn những tồn tại rào cản cho người đi xe buýt như di chuyển khá chậm vào khung giờ cao điểm, tuyến xe chưa được phủ rộng khắp, hành khách đôi khi phải đi nhiều chuyến, vỉa hè nhiều nơi bị chiếm dụng nên gây khó cho người đi bộ...
Ngành giao thông sẽ cần phải khắc phục những nhược điểm này, tăng cường và nhân rộng mô hình xe buýt chất lượng cao. Cần đảm bảo thời gian giãn cách chuyến như thông tin công bố, đừng để hành khách chờ đợi quá lâu, tốt nhất nên có làn đường riêng hoặc ưu tiên cho xe buýt.
Được vậy có lẽ nhiều người sẽ gạt bỏ tâm lý hoài nghi xe buýt chỉ dành cho người nghèo, thu nhập thấp, lớn tuổi, sinh viên, học sinh. Mà thay vào đó, xem xe buýt là phương tiện giao thông văn minh cho mọi đối tượng có nhu cầu vì sự thuận lợi, tiện ích, an toàn. Lúc đó, hành khách xe buýt sẽ tăng cao với những người đi làm, nhân viên văn phòng...
Khi đó, đề án "cấm xe máy, cấm ô tô của Hà Nội hay TP HCM cũng sẽ không gặp phải làn sóng phản ứng như hiện nay.
Bùi Thị Hồng Nhung (Công chức Sở Du lịch Tp HCM)
Trân trọng mời bạn đọc gửi tin bài tham gia Diễn đàn về email: [email protected]. Xin cảm ơn!
Chúng tôi, những người bạn quen nhau trên xe bus thường nói đùa một câu "đã đi xe bus rồi thì không thể quay lại sử dụng xe máy nữa”, “đã quen đi bus rồi, nghĩ lại trước đây hàng ngày đi xe máy, mà sợ".
" alt=""/>Có ô tô, xe máy, đại gia sao lại đi xe buýt?Cuộc thi Sáng tác kịch bản cho trẻ em tại Việt Namđược tổ chức trên cơ sở tiếp nối thành công của những dự án giao lưu, đồng sáng tạo giữa nghệ sĩ Nhà hát Tuổi trẻ và Nhà hát SangsangMaru. Hai đơn vị đã kết hợp dàn dựng một số vở nhạc kịch đặc sắc theo xu hướng sáng tạo đương đại trên thế giới và nhận được sự hưởng ứng của đông đảo khán giả nhỏ tuổi.
Đây cũng là bước đi chủ động nhằm giới thiệu tới công chúng loại hình nhạc kịch còn khá mới mẻ tại Việt Nam, đưa hoạt động nghệ thuật cho trẻ em tiếp cận với các trào lưu trình diễn đương đại trên thế giới.
Ban tổ chức kỳ vọng, thông qua cuộc thi sẽ tìm ra những tác phẩm có thể kể câu chuyện của Việt Nam đủ sức lay động và chinh phục khán giả quốc tế, góp phần quảng bá hình ảnh đất nước, con người và văn hóa Việt Nam thông qua nghệ thuật sân khấu.
Các tác phẩm dự thi tập trung khai thác những chủ đề gắn bó với đất nước, con người và văn hóa Việt Nam, thể hiện được tinh thần dân tộc cũng như hội nhập với thế giới; sự quan tâm và trách nhiệm của cộng đồng xã hội, gia đình trong công tác chăm sóc, giáo dục thiếu niên nhi đồng; cổ vũ, tôn vinh những suy nghĩ, hành động tốt đẹp của thiếu niên, nhi đồng trong đời sống hiện đại; ca ngợi những tấm gương tiêu biểu của thiếu niên, nhi đồng trong sự nghiệp dựng xây đất nước; đề cập và phê phán những thói hư, tật xấu, các biểu hiện lệch chuẩn mà một bộ phận trẻ em gặp phải trong học tập, ứng xử với mọi người...
Các tác phẩm được sáng tác có thể dựa trên những câu chuyện cổ tích, truyền thuyết, dân gian, huyền thoại nhằm hướng cho các em có suy nghĩ, hành động đẹp đẽ, đề cao lòng tốt, sự dũng cảm, tinh thần vị tha và tình yêu thương...
Ban tổ chức sẽ trao bằng chứng nhận kèm theo tiền thưởng cho các tác giả đạt giải. Dự kiến trao 1 giải Nhất trị giá 100 triệu đồng, 1 giải Nhì 30 triệu đồng, 1 giải Ba 15 triệu đồng.
Lễ tổng kết trao giải thưởng dự kiến diễn ra vào mùa thu năm 2024.
Cách đây 4 năm, chị Dương Khánh Huyền (28 tuổi, hiện sống tại TP. Đà Lạt) trở thành trợ lý giám đốc kiêm phó phòng marketing đối ngoại tại một công ty chuyên về du lịch và sự kiện. Bên cạnh những cơ hội lớn, chị cũng phải đối mặt với muôn vàn áp lực.
Hàng ngày đến văn phòng, chị phải gánh vác nhiều trọng trách nặng nề. Kèm theo đó là những ánh mắt đố kỵ, sự bất hợp tác của một số đồng nghiệp khi bỗng dưới quyền một cô gái nhỏ cả về tuổi đời lẫn tuổi nghề. Bên cạnh công việc chính, chị Huyền còn thức khuya dậy sớm “chạy” thêm các sự kiện truyền thông bên ngoài.
![]() |
Cô gái trẻ quyết "bỏ phố lên rừng" |
Nhận về thu nhập cao chót vót nhưng chị lại nhận thấy bản thân như một cái máy khi chỉ suốt ngày xoay quanh sổ sách, giấy tờ và sự ganh đua. Thời gian đi cà phê với bạn bè, ăn một bữa cơm cùng cha mẹ cũng trở thành xa xỉ. Vì thế, chị Huyền tạm gác công việc lên Đà Lạt nghỉ ngơi, đồng thời giúp đỡ bạn trai, hiện là chồng, anh Nguyễn Công Chánh (38 tuổi) chăm sóc homestay.
Chị Huyền tâm sự: “Ban đầu, bố mẹ phản đối gay gắt việc mình lên Đà Lạt. Bố mẹ sợ mình sẽ mất trắng khi lần đầu kinh doanh, đến lúc ấy quay trở lại công việc văn phòng cũng trắc trở”. Nhưng sau cùng, chị vẫn kiên định với lựa chọn này.
“Ở Đà Lạt khoảng 1 tuần, mình thấy buồn vì nhịp sống chậm. Nhưng đến khi quay lại TP.HCM mình còn lạc lõng hơn. Mình nhận ra TP.HCM không có mình vẫn nhộn nhịp, không thiếu gì và cũng chẳng vắng ai. Những nhiệt huyết trước đây cũng chẳng còn. Bạn trai khuyên mình nên tính toán lại, anh hi vọng 2 đứa được ở gần nhau. Thế là mình quyết định theo anh về Đà Lạt”, chị Huyền chia sẻ.
![]() |
Những ngày đầu nơi đất khách không dễ dàng. |
Những ngày đầu lập nghiệp nơi không dễ dàng. Vì muốn tiết kiệm chi phí, chị Huyền và chồng đều tự làm hết mọi việc.
Có những hôm tinh mơ khách đã đến check-in, anh chị lại chia nhau dậy sớm tiếp đón. Nhiều hôm khách đi chơi về muộn, hai người vẫn đợi cửa. Có lúc 2 giờ sáng khách đói bụng nhờ nấu mì, chị lại ra giúp đỡ. Thời điểm quá tải, anh chị đều tự dọn dẹp, thậm chí còn dựng lều ngủ ngoài trời để nhường phòng.
Vì quá vất vả, chị Huyền đã từng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc, trở lại công việc văn phòng. Nhưng nhìn ông xã một mình xoay sở, chị lại không nỡ.
Vấp ngã vì tin người
Bình yên hôm nay nhận được là muôn vàn sóng gió mà chị và anh phải đối mặt trước đó. Chị Huyền nhớ lại, bắt đầu khởi nghiệp, hai người tích góp được một khoản vốn tương đối. Tuy nhiên trong quá trình thực hiện, các chi phí bị phát sinh, đội vốn lên bất ngờ. Tính anh Chánh hay tin tưởng bạn bè nên dù đang gặp khó khăn cũng không ngại cho vay mượn. Ít vài chục triệu mà nhiều cũng lên tới cả trăm. Rồi người trả lắt nhắt, có kẻ kì kèo rồi “quỵt” luôn.
“Mình vẫn nhớ năm đó về TP.HCM ăn Tết nhưng mùng 1 đã quay trở lại Đà Lạt cho nhân viên về nghỉ. Khi ấy trong túi 2 đứa chỉ còn đúng 2 triệu nhưng một cậu em hỏi mượn, anh cũng đưa ngay”, chị Huyền chia sẻ.
Các dự án nhận thầu công trình xây dựng và thiết kế quán xá, chị cũng vì cả nể mà bị người ta “quỵt” mất phần tiến độ giai đoạn cuối. Trong khi đó, mọi chi phí như lương thưởng nhân công, đi lại, điện nước, địa điểm… chị đều chi trả trước không thiếu một xu. Công việc mỗi lúc càng ngổn ngang. Lắm lúc công nhân đã về hết, anh chị vẫn ở lại với công trình đến khuya muộn. Vậy nên suốt 2 năm, hoạt động kinh doanh của chị Huyền và chồng dù có khách hàng thì vẫn không dư đồng nào.
Có thời điểm còn khó khăn đến nỗi nồi cơm trong nhà bị hỏng, anh chị chỉ biết nhìn nhau vì không có tiền mua chiếc mới. Thấy con gái vất vả, bố mẹ xót nên lên Đà Lạt phụ giúp. “Mình chẳng chu toàn được. Cơm canh bữa đực bữa cái nhưng sợ mình tủi thân, bố vẫn ăn ngon lành dù bị đau bao tử. Khi ấy mình không kìm nổi lòng, tự trách bản thân sao lại để bố mẹ vất vả như vậy”, chị bộc bạch.
Dù khó khăn chất chồng nhưng chị Huyền và chồng chưa từng bỏ cuộc. Anh chị tin rằng bản thân cứ chịu khó làm lụng, mỗi lần sai là một lần rút kinh nghiệm thì mọi thứ sẽ ổn.
![]() |
Sau tất cả, chị Huyền thấy bản thân có cái nhìn thực tế, nghiêm túc và trầm ổn. |
4 năm lên xứ lạ rồi cũng hóa quen, công việc của anh chị đã thuận lợi hơn. Nhiều du khách đến lần đầu rồi trở lại, còn giới thiệu đến bạn bè gần xa. Đôi lúc anh chị đi vắng, họ không ngại tự phục vụ hay giúp trông nhà.
Sau tất cả, chị Huyền thấy bản thân có cái nhìn thực tế, nghiêm túc và trầm ổn. Chị biết chọn lọc và sắp xếp công việc, trân trọng những gian nan đã trải qua. Ngoài công việc chính, chị vẫn không ngừng học hỏi thêm về lĩnh vực quản trị kinh doanh, marketing... Kinh tế của vợ chồng chị cũng ổn định và an toàn, có thể lo cho tổ ấm nhỏ và đỡ đần bố mẹ.
Chị Huyền bày tỏ, cuộc sống ở Đà Lạt còn bận rộn hơn so với hồi ở TP.HCM nhưng chị được thoải mái làm những điều mình thích. Chị hài lòng với cuộc sống hiện tại khi cuối cùng mọi nỗ lực đã được bù đắp xứng đáng. Chị không hề hối hận với quyết định năm xưa. Với chị, mọi thứ đang diễn ra tự nhiên, hài hòa và ổn định.
Thanh Thanh
(Ảnh: Nhân vật cung cấp)
Xưởng hương nằm ở vùng quê chiêm trũng nhưng nhiều đối tác nước ngoài vẫn tìm đến tận nơi để quan sát, đánh giá, ... không ít người trong số đó đã ăn ở tại xưởng nhiều ngày để hiểu rõ về cách làm việc của nơi này trước khi ký hợp đồng.
" alt=""/>Bỏ công việc 'như mơ' ở thành phố, cô gái lên Đà Lạt làm lại từ đầu