
Ông đi trên chiếc xe đạp. Ở giỏ trước là những xấp báo. Ông cứ rong ruổi như thế suốt cả buổi sáng trên những con đường náo nhiệt nhất Sài Gòn để giao và bán báo. Có lẽ ông là người bán báo dạo cuối cùng của đất Sài thành này...Ông có dáng người nhỏ, mảnh mai. Lúc nào ông cũng thắt lưng, rất lịch sự. Chiếc mũ cát-két sụp xuống càng làm cho gương mặt ông nghiêm nghị hơn. Nhìn ông đạo mạo nhưng rất dễ gần.
Ông là Nguyễn Kim Sơn, 61 tuổi. Chúng tôi gặp ông tại sạp báo ngay đầu hẻm 306 Nguyễn Thị Minh Khai (phường 5, quận 3, TP.HCM). Hai chiếc ghế đặt trên lề đường và 2 ly cà phê đầy đá được mang đến, cuộc trò chuyện giữa tôi và ông bắt đầu...
Ông người miền Bắc nhưng sinh tại Sài Gòn. Gia đình ông vào Nam từ nhiều chục năm nay. Thuở nhỏ ông sống với mẹ và chị ở Bàn Cờ. Năm 18 tuổi, ông học xong trung học rồi thôi không học lên nữa.
"Mẹ tôi rất mê đọc sách, báo", ông kể. Trong nhà ông lúc nào cũng đấy ắp sách báo. Đến năm 1975 cuộc sống có phần khó khăn hơn nên bà muốn có báo để đọc thì chỉ còn có cách đi bán báo. Mẹ tôi bắt đầu sống với nghề bán báo từ thuở ấy.
'Lúc đầu, mẹ tôi không dám lấy nhiều. Bà lấy mỗi thứ vài tờ bán thăm dò, vậy mà lấy bao nhiêu hết bấy nhiêu. Số lượng báo tăng lên và chủng loại báo càng phong phú hơn. Rồi một sạp báo hình thành...
 |
Ông Sơn cùng chiếc xe đạp và giỏ báo rong ruổi trên đường. |
Những năm ấy, muốn tiếp cận với thông tin, với thế giới chỉ duy nhất nhờ vào báo. Mới 4 giờ sáng đã có nhiều người đến đợi tại sạp và khi báo về xếp xong tờ nào họ lấy ngay tờ đó. Báo bán rất chạy và cũng nhờ báo nuôi sống gia đình chúng tôi.
Ba mẹ con chúng tôi cứ thế nối tiếp chuỗi ngày bán báo. Hàng ngày, chị và mẹ tôi ngồi tại sạp. Tôi cùng chiếc xe đạp cà tàng đi đến tận nhà khách hàng giao báo. Cuộc mưu sinh không có gì là vất vả lắm bởi cũng chẳng có bon chen, tranh giành với ai. Đồng tiền kiếm được không nhiều nhưng rất sạch, đủ ngày hai bữa và thuốc men cho mẹ tôi lúc tuổi già.
Dòng đời cứ thế lặng lẽ trôi. Tuổi tôi ngày càng lớn. Tôi nghĩ, mẹ tôi chắc là lo cho tôi lắm vì đã gần 40 tuổi mà vẫn độc thân. Bà thúc giục tôi. Thực ra trong thâm tâm tôi cũng muốn có một mái ấm nhưng tiếc thay tôi vẫn chưa làm quen được với một cô gái nào. Cho đến một hôm, người bạn của mẹ tôi mới gợi ý để tôi quen với vợ tôi bây giờ", ông nhớ lại.
Họ gặp nhau được vài lần. Người phụ nữ ấy người miền Bắc mới vào miền Nam vài năm làm giúp việc cho một gia đình gần đó. Không bao lâu sau đó họ nên duyên chồng vợ.
Ông kể tiếp: 'Đối với nghề bán báo, vợ tôi hoàn toàn xa lạ. Sau khi nghỉ việc vợ tôi về phụ với chị tôi một thời gian cho đến năm 1996 thì chúng tôi chính thức mở ra một sạp báo kéo dài đến bây giờ.
Với sạp báo này, hàng ngày vợ tôi phải có mặt từ sáng sớm đến chiều tối. Bất cứ giờ nào cũng có người đến mua báo. Tôi vẫn cứ trên chiếc xe đạp len lỏi khắp hang cùng ngõ hẹp để giao báo và bán báo. Thời gian này làm ăn cũng tương đối nhưng kéo dài không lâu. Mạng internet xuất hiện và ngày càng rộng rãi. Lượng khách đọc báo giấy giảm dần cho đến hôm nay chỉ còn khoảng 30% so với thời cao điểm".
Hơn 20 năm miệt mài với nghề bán báo, giờ đây sức mua không còn nhiều nên buộc lòng họ thu bớt thời gian bán báo. Mỗi ngày, buổi sáng vợ chồng ông đến tận các cơ quan báo chí để nhận báo bán tới trưa là vừa đủ để nghỉ.
 |
Ông Sơn và vợ |
"Cái gì cũng thế anh ạ - ông nói với tôi - lên tới đỉnh cao rồi cũng phải rơi xuống. Báo giấy hôm nay đã rất giảm sút về số lượng phát hành. Nhưng có lẽ vì thế mà chúng tôi có thêm thời gian dành cho nhau. Trưa về, chúng tôi bên nhau, lo cho nhau từng miếng ăn giấc ngủ. Chúng tôi vẫn chưa có mụn con nào nên tất cả tình yêu thương dành hết cho nhau. Vui buồn cùng san sẻ với nhau. Những lúc đau bệnh luôn có nhau. Tuy lấy nhau đã lâu nhưng tình yêu vẫn nồng nàn như thuở ban đầu".
Đã trưa, vài giọt mưa rơi xuống. Ông xin phép đứng lên phụ vợ dọn hàng. Nhìn ông bà bên nhau chúng tôi thầm nghĩ, dường như đây là cặp tình nhân hơn là vợ chồng. Từng cử chỉ, từng ánh mắt luôn thể hiện yêu thương vô bờ bến.
Tôi nói với ông: "Ở các nước tiên tiên báo giấy vẫn còn hoạt động mạnh. Bên mình cũng thế, chỉ có điều không bằng thời vàng son thôi". Ông bật cười, nói: "Báo giấy ở nước người ta phát miễn phí cho người đọc. Báo mình đến thời điểm rục rịch lên giá vì giá giấy lên cao. Không biết rồi báo giấy sẽ đi về đâu và những người như chúng tôi sẽ ra sao...".

Chiếc đùi gà nóng hổi và cậu bé nghèo ở Sài Gòn ngày Tết thiếu nhi
Sau khi đọc bài báo trên VietNamNet, một tổ chức từ thiện đã tìm đến để trao quà cho bé Thanh Tú, đứa trẻ sinh ra trong gia đình nghèo ở TP.HCM.
" alt=""/>Chuyện người đàn ông hơn 20 năm bán báo dạo ở Sài Gòn

- "Năm 2002, vào dịp sau Tết, vợ chồng tôi đi dọc đường Nguyễn Lương Bằng (Hà Nội), tình cờ thấy một gốc đào người ta vứt ra đường sau khi chơi Tết xong. Nhìn cây đào, ký ức năm xưa trong tôi chợt ùa về. Tôi thuê người mang lên nhà vườn ở Sóc Sơn trồng", nhà thơ Dương Kỳ Anh chia sẻ.Với danh hiệu “ông trùm hoa hậu”, nhà thơ, nhà báo Dương Kỳ Anh (tên thật là Dương Xuân Nam) cựu TBT báo Tiền Phong luôn được mặc định là người gắn bó với nhiều bóng hồng. Ít ai biết rằng, ông từng là sỹ quan điều khiển tên lửa trong chiến tranh chống Mỹ. Ông chia sẻ: “Những năm tháng đó, Tết luôn để lại trong tôi nhiều cảm xúc nhất”.
Chia sẻ về kỷ niệm ngày Tết, nhà thơ cho biết: “Cái Tết đáng nhớ nhất trong đời tôi là những năm tháng ở chiến trường. Những năm đó, nghe tiếng gà gáy vào những ngày đầu năm mới lòng tôi nhớ những phút giây bên gia đình, nhớ quê hương da diết.
Bởi vậy sau này khi xây dựng khu nhà vườn ở Sóc Sơn (Hà Nội) làm “chốn đi về”, tôi không thể quên việc trồng những cây dong, cây mai và cây đào… để gợi nhớ về Tết xưa”.
 |
Nhà thơ Dương Kỳ Anh bên khu nhà vườn ở Sóc Sơn, Hà Nội. Ảnh: Phạm Hải |
Trong đó, đào là loại cây để lại trong ông khá nhiều kỉ niệm. “Một lần, người bạn thơ gửi cho tôi bức ảnh cây đào vừa mua để đón Tết. Nhìn cây đào trong ảnh, tôi giật mình tự hỏi sao giống cây đào năm ấy thế?”, nhà thơ mở đầu câu chuyện của mình.
Theo nhà thơ Dương Kỳ Anh, đó là năm 1972, gần đến Tết, lần đấy đơn vị ông hành quân qua Hà Nội, nghỉ đêm tại khu nhà bỏ hoang gần sân bay Bạch Mai. Khoảng 1 giờ sáng, họ đặt balo ngả lưng trên nền xi măng. Ngủ được vài tiếng, kẻng báo đi đào hầm vang lên, mặc dù buồn ngủ nhưng “quân lệnh như sơn” nên tất cả đều phải đi.
Họ tiến hành đào một cái hầm. Cạnh hầm có cây đào nở hoa. Cây đào có gốc rất to, thân cây đẹp như một ngọn tháp nhiều tầng.
Sau khi đào hầm, ông về lán để đi tắm. Lúc đang tắm dở lại xuất hiện kẻng báo động. Tuy nhiên lần này không phải lệnh đi đào hầm mà báo động máy bay. Chỉ mấy phút tiếng máy bay đã ầm ầm trên đầu. Tiếng bom nổ. Ông không kịp thay đồ, chạy vội ra hầm. Trên người chỉ mặc chiếc quần đùi ướt nước.
 |
Cây đào trong vườn ở Sóc Sơn, theo lời nhà thơ, gợi nhớ cây đào năm xưa (Ảnh: Nhân vật cung cấp) |
Nhảy xuống hầm, vừa ngước nhìn lên nhà thơ đã thấy hai chiếc máy bay nhào xuống dội bom, một chùm bom đen trùi trũi lao xuống. Ông đội chiếc mũ cối lên đầu, hay tay bịt tai, ngồi thụp xuống. Sau cơn rùng mình, ông nhắm mắt, bình thản đón đợi điều xấu nhất có thể xảy ra…
“Loạt bom nổ rất gần, chỉ cách căn hầm tôi ngồi vài mét (sau này, tôi mới biết, thật may mắn cho chúng tôi, chúng chỉ ném bom cắt, loại bom sát thương bằng mảnh chứ không phải bom đào). Cây đào đang đơm hoa đỏ thắm cạnh hầm đổ ập xuống. Thân cây che ngang miệng hầm. Chính cái mấu cây xù xì và chiếc mũ cối đã cứu tôi.
Khi tiếng máy bay và tiếng bom ngừng hẳn, tôi ngoi lên khỏi miệng hầm, nhìn thấy mảnh bom găm vào thân cây đào, nhựa chảy ra như máu ứa. Nếu không có mấu của thân cây đào chắc chắn mảnh bom này đã găm vào đầu tôi”, nhà thơ Dương Kỳ Anh kể.
 |
Căn nhà vườn của ông Dương Kỳ Anh ở Sóc Sơn. Ảnh: Phạm Hải. |
"Ba mươi năm sau, năm 2002, vào dịp sau Tết, vợ chồng tôi đi dọc đường Nguyễn Lương Bằng (Hà Nội), tình cờ thấy một gốc đào người ta vứt ra đường sau khi chơi Tết xong. Nhìn cây đào, tôi dâng lên nỗi cảm thương và thuê người mang lên nhà vườn ở Sóc Sơn trồng.
Thật kỳ lạ, cây đào lớn nhanh như thổi, càng lớn, càng giống cây đào đã cứu tôi khỏi bị mảnh bom găm vào đầu năm ấy”, nhà thơ nói.
Nhà thơ Dương Kỳ Anh cho biết thêm, những năm trước khi các con còn nhỏ, ở tại khu nhà tập thể tại Quỳnh Lôi (quận Hai Bà Trưng, Hà Nội), gia đình ông thường nấu bánh chưng ngay ở gốc cầu thang của khu tập thể.
“Ngày đó để nấu được bánh chưng, phải mất mấy tuần chuẩn bị. Đó là việc xếp hàng để mua gạo nếp, thịt, đậu xanh… tôi tự tay gói bánh còn vợ tôi thì nhóm bếp than tổ ông, rồi tay nhau thức suốt đêm trông nồi bánh, mệt như mà vui…".
Con gái ông hiện lập nghiệp và sinh sống ở TP.HCM. Vào dịp Tết đến, ngôi nhà vườn ở Sóc Sơn của ông lại là nơi để cả gia đình quây quần đón Tết.
“Cái Tết ngày nay đủ đầy, tiện nghi hơn nhưng những kỉ niệm về thời thiếu thốn, gian khổ không chỉ tôi mà nhiều người cũng không thể nào quên được”, ông nói khi ngày đã sang năm mới.

Dâu mới khốn khổ vì hai hộp bánh biếu Tết mẹ chồng
“Chả biết thế nào, thấy vợ chồng nó cầm về hai hộp bánh. Chắc chỉ có chừng ấy. Chỉ tội tôi tưởng bở, nghĩ năm nay dâu mới sẽ mua quà lớn, quà bé biếu bố mẹ, họ hàng"...
" alt=""/>‘Ông trùm hoa hậu’ và kỷ niệm khó quên ngày Tết