Chiều 6/7, tại Quy Nhơn (Bình Định), GS đoạt giải Nobel Hóa học năm 2002 Kurt Wuthrich trò chuyện với hàng trăm học sinh, sinh viên với chủ đề: “Cuộc đời khoa học của tôi - Từ Vật lý cộng hưởng từ hạt nhân đến protein và chẩn đoán y học”.
Lần đầu đến Việt Nam, chủ nhân giải Nobel Hóa học năm 2002 tỏ ra phấn chấn, hy vọng mang đến tình yêu đam mê khoa học cho giới trẻ.
Lật giở từng trang ký ức, vị giáo sư cho hay, thoạt đầu, ông mày mò nghiên cứu lĩnh vực khoa học tự nhiên. Trải qua bao gian khó, ông lần lượt tốt nghiệp đại học ở các ngành hóa học, vật lý, toán học...
"Những phản ứng của cơ thể đối với sự căng thẳng trong các cuộc thi đấu thể thao đã đánh thức sự tò mò trong tôi. Tình cờ, tôi phát hiện thú vị hiện tượng vật lý của sự cộng hưởng từ hạt nhân có thể giúp trả lời nhiều câu hỏi. Khó có thể phỏng đoán được ai sẽ đoạt giải thưởng Nobel, bởi lẽ khoa học luôn vận động không ngừng", ông nói.
![]() |
GS Trần Thanh Vân (phải) - người sáng lập Hội Gặp gỡ Việt Nam trao đổi cùng với các nhà khoa học quốc tế đến Bình Định ngày 6/7. Ảnh: T.Hien. |
Theo vị giáo sư đoạt giải Nobel, thành công giữa thể thao và khoa học dường như là sự đối lập. Khi kiểm tra trình độ thể thao của người nào đó, bạn chỉ cần yêu cầu họ làm động tác, hoặc căn cứ huy chương hay kỷ lục đạt được. Ngược lại, với khoa học, cảm thấy thật sự yêu thích, đam mê tột cùng mới có cơ may thành công.
“Nếu không yêu thích, không ham mê nghiên cứu khoa học, tôi không có được thành công hôm nay”, ông thổ lộ.
GS Wüthrich cho rằng, ông từng bị đuổi khỏi trường học. Từ câu chuyện quá khứ của mình, ông đưa ra lời khuyên với các bạn trẻ là đừng bao giờ làm theo những gì người khác vạch sẵn. Đôi khi, chính những ý tưởng sáng tạo cá nhân, trí tò mò trở thành nhân tố quan trọng giúp bạn thành nhà khoa học thành công.
Kết thúc buổi giao lưu, vị giáo sư chia sẻ kinh nghiệm, khi quyết làm khoa học thì hãy vì niềm vui, nếu không các bạn sẽ buồn nhiều lắm, bởi khoa học luôn có những thất bại.
Nhân dịp đến Việt Nam lần này, ông hy vọng "truyền lửa", tạo động lực giúp các bạn trẻ đam mê nghiên cứu khoa học cơ bản, tâm huyết dồn sức đầu tư vào khoa học cơ bản.
Tại Hội nghị “Khoa học cơ bản và xã hội” ngày 7 và 8/7, ông cho hay sẽ kiến nghị với Chính phủ Việt Nam quan tâm đầu tư cho những bạn trẻ đam mê khoa học, chọn những người thật sự giỏi để đầu tư trong thời gian tới.
Theo Minh Hoàng(Zing)
Sáng 6/7, 2 nhà khoa học đoạt giải Nobel là: giáo sư Kurt Wüthrich (nhà Hóa học, Vật lí, Toán học người Thụy Sĩ) và giáo sư Jerome Isaac Friedman (nhà Vật lí người Mỹ) đã tới Việt Nam. |
![]() |
Phó Chủ tịch UBND tỉnh Bình Định Trần Châu tặng hoa tiếp đón giáo sư Jerome Isaac Friedman ngay khi ông vừa xuống sân bay. |
2 nhà khoa học đoạt giải Nobel đến Bình Định dịp này để tham dự Hội nghị quốc tế “Khoa học cơ bản và xã hội” - hội nghị quan trọng nhất của chương trình “Gặp gỡ Việt Nam” lần XII năm 2016 diễn ra tại Trung tâm Quốc tế Khoa học và Giáo dục liên ngành.
Giáo sư Kurt Wüthrich đoạt giải Nobel Hóa học năm 2002 cùng các giáo sư Tanaka Koichi và John B.Fenn cho công trình nghiên cứu dùng phổ cộng hưởng từ để xác định cấu trúc ba chiều của các đại phân tử sinh học trong dung dịch. Hiện ông đang đảm nhiệm các chương trình và dự án nghiên cứu tại phòng thí nghiệm ở ETH Zurich và Viện Nghiên cứu Scripps tại La Jolla, California; là thành viên của ban Cố vấn Lễ hội Khoa học và Công nghệ Mỹ và là thành viên nước ngoài của Hội Hoàng gia Thụy Điển từ năm 2010.
Ảnh minh họa.
Gia đình tôi khá cơ bản nên tôi được đảm bảo một cuộc sống ổn định, không áp lực kinh tế. Mẹ tôi đã về hưu, tôi mới ly hôn và nuôi con một mình nên bao nhiêu thời gian bà đều dành hết cho tôi.
Họ hàng bên nhà tôi còn bảo: "Mày sướng! Được bố mẹ chiều chuộng, chẳng thiếu thứ gì". Về cơ bản là vậy. Nhưng ở trong chăn mới biết con rận to như thế nào.
Chung quy vẫn là chuyện mẹ và con gái "lệch pha". Khi công việc của tôi bước vào giai đoạn cao điểm, tôi tuyển ngay một giúp việc chuyên nghiệp, cô bé này từng làm việc rất tốt ở những gia đình khác. Cứ ngỡ giải pháp này giải quyết được mọi vấn đề: Tôi yên tâm đi làm vì thằng Ben đã có người trông, cũng như không phải nhờ vả bà ngoại bất cứ việc gì liên quan đến cháu.
Thế nhưng kể từ ngày đó, cuộc sống gia đình tôi bắt đầu "nổi sóng". Có hôm mẹ kéo tôi vào một chỗ, phàn nàn: "Con ơi, đuổi giúp việc này ngay cho mẹ. Nó không biết trông trẻ con gì cả, toàn cố tình cấu cho cháu mẹ khóc. Chưa kể nó cứ thản nhiên sử dụng đồ đạc của nhà mình".
Chưa cần xét lời kể của mẹ có bao nhiều phần trăm là sự thật thì tôi cũng biết chắc chắn một điều giúp việc nhà tôi chẳng dại gì mà làm thế. Ben là đứa trẻ ngoan, nếu không có sự kiện gì quá ghê gớm thì nó chẳng bao giờ khóc, chưa kể nết ăn ngủ rất trộm vía. Thực thế thì giúp việc nào cũng thích trông một đứa trẻ như Ben nhà tôi, công việc của họ vì thế mà nhàn hơn.
Hơn nữa, ngoài việc trông cháu, giúp việc nhà tôi còn phải nấu cơm, rửa bát, giặt giũ, nếu không dùng đồ đạc trong nhà tôi thì con bé sang nhà hàng xóm dùng nhờ à... Vì không muốn mẹ tự ái khi nghĩ rằng tôi không tin lời bà nên tôi vẫn phải nói khéo: "Mẹ yên tâm, để con nhắc nhở con bé".
Hôm sau, giúp việc lại kéo tôi vào một chỗ, khóc thút thít: "Cô ơi, ngày nào bà cũng theo dõi nhất cử nhất động của cháu, cháu làm gì bà cũng cằn nhằn, thậm chí quát mắng, có hôm bà còn bảo: "Mày không làm được thì đi chỗ khác". Có khi cháu không giúp cô được nữa...".
Nghe lời giúp việc kể tôi cũng thấy bàng hoàng, những gì mẹ tôi thể hiện khác hẳn với kiểu một người hiền lành và "kiệm lời". Chưa biết xử lý sự việc này thế nào, tôi an ủi giúp việc: "Cháu đừng lo, cứ ở lại giúp cô nhé, bà già rồi nên nhiều khi hơi khó tính, cháu cứ nghe tai này rồi cho ra tai kia".
Bố tôi về, được nghe tôi tường thuật sự việc thì lăn ra cười: "Con quên ngày xưa mẹ con từng làm trong ngành điều tra à? Chuyện bà ấy theo dõi giúp việc nhà mình cũng dễ hiểu thôi mà". "Bố suy nghĩ quá đơn giản, trong khi ngày nào con cũng phải đau đầu xét xử những xung đột giữa mẹ và giúp việc thì bố chẳng tìm ra giải pháp nào giúp con cả. Chuyện như vậy không thể tái diễn mãi được, con không muốn mất công tuyển người giúp việc khác đâu bố ạ".
Nghe tôi nói vậy nhưng bố vẫn cười xòa: "Không đến mức ấy đâu, con đừng căng thẳng".
Một hôm, tôi hí hửng xách túi hoa quả về thì bị hàng xóm chặn lại, thông báo: "Chẳng biết có chuyện gì mà lúc nãy bác thấy giúp việc nhà cháu vừa khóc vừa chạy ra khỏi nhà, còn mang theo cả hành lý nữa".
Đoán có điều chẳng lành, tôi cuống cuồng chạy về, mẹ tôi đang bế thằng Ben, thái độ tỉnh bơ: "Nó chẳng giúp được việc gì nên mẹ đuổi nó đi rồi. Con bảo tuyển đứa khác đi. Mẹ chỉ trông thằng Ben hôm nay thôi đấy".
Mẹ tôi liên tục kiếm chuyện với người giúp việc thì tôi bói đâu ra người vừa trông trẻ vừa lo chiều chuộng, nịnh nọt "bà chủ" trái tính trái nết này?
Theo Giáo dục và Thời đại
Chưa kịp mừng vì vừa sắm được ngôi nhà khang trang, tiện nghi hiện đại, rộng rãi mát mẻ, bà Phương đã phải than trời vì thói đỏng đảnh và quá hồn nhiên của nàng osin vừa được tuyển về.
" alt=""/>Mẹ và con gái căng thẳng vì cô giúp việc