Ông cúi gập người cởi chiếc giày trong chân ra. Sau đó, ông thử chiếc giày được một người khác lấy giùm từ trong đống giày cũ. Vừa vặn. Ông nở nụ cười rồi tháo luôn chiếc giày bên kia ra để đi cho đủ đôi.Ông đang bị bệnh - hậu quả sau một lần tai biến - không thể tự mình di chuyển được. Ông ngồi trên chiếc xe lăn chạy điện đi thẳng vào quầy giày của khu chợ 0 đồng bên trong sân nhà thờ Tân Sa Châu - đường Lê Văn Sĩ (P.2, Q. Tân Bình, TP. HCM).
 |
Tìm được đôi giày ưng ý. |
Đôi giày của ông bị rách. Ông muốn có đôi giày mới nhưng nhiều năm qua căn bệnh nghiệt ngã đã khiến cho ông không còn khả năng sắm sửa. Ông điều khiển xe đến quầy giày dừng lại đưa mắt nhìn một hồi lâu.
Cuối cùng ông chỉ tay về hướng đôi giày da trên kệ nhờ một người đứng gần lấy giúp. Ông thử đôi giày rồi quay ra nói như phân trần với người này: 'Tôi vào mấy lần rồi hôm nay mới gặp đôi giày vừa chân. Chân tôi nhỏ quá cũng khó. Đôi giày cũ rách đã lâu, tôi cố chờ đến tận hôm nay mới được'.
 |
Chợ 0 đồng bên trong sân nhà thờ Tân Sa Châu - đường Lê Văn Sĩ (P.2, Q. Tân Bình, TP. HCM) |
Gọi là chợ chứ thật ra nơi đây là chương trình từ thiện - trưng bày quần áo, giày dép, cặp sách và đồ chơi con nít - được giáo xứ Tân Sa Châu lập ra từ năm 2016.
Nơi đây tiếp nhận những thứ còn tốt mà bà con không dùng nữa để tặng không cho những ai cần đến, theo đúng châm ngôn 'thừa mang đến, thiếu lấy đi', không ai phải tốn một đồng nào cả.
 |
Nơi nhận hàng bà con mang đến. |
Ban đầu, chương trình được thực hiện một năm 2 lần vào tháng 6 và tháng 12.
Sau đó, do ở nhà thờ còn có bếp ăn miễn phí và ăn sáng 2000đ nên khách ra vào khá đông. Đa số đều là người nghèo. Có những người quần áo không lành lặn. Nhìn cảnh đó, không ai cầm lòng được. Vì vậy đến năm 2019, giáo xứ quyết định chợ 0 đồng hoạt động liên tục từ 6h đến 12h các ngày trong tuần, trừ Chủ nhật.
 |
Khách đến chọn món hàng phù hợp với mình. |
Chợ đã đông. Người đem hàng đến và người đến lấy thứ mình cần khá nhiều. Chị H. khệ nệ bưng từng bịch quần áo cũ mang vào. Người chị đã đẫm mồ hôi. Chị cho biết nhà chị ở tận xã Vĩnh Lộc A (Bình Chánh). Biết nơi đây có nhận quần áo cũ cho người nghèo nên chị gom góp để mang đến cho bà con.
 |
Vừa treo lên đã có người đến chọn. |
Bên trong, những bao hàng đầy ắp do bà con mang đến được xếp thành vòng tròn. Có 4 chị ngồi ở giữa lựa ra từng cái. Các chị cho biết những cái tốt, sạch để riêng. Những quần áo còn lành nhưng bẩn sẽ được giặt lại. Quần áo rách có thể vá thì vá không thì đành phải bỏ.
Chọn xong, quần áo được cho vào một chiếc xe đẩy. Một người đàn ông đẩy ra ngoài dùng móc treo từng chiếc áo chiếc quần lên giá đỡ. Khách cứ thế mà chọn lựa.
Trong lúc mọi người đang say sưa ngắm từng chiếc áo chiếc quần, ở một góc nhỏ, một bé trai đang chăm chú chọn đồ chơi. Những món đồ chơi bằng nhựa đủ loại lớn nhỏ được trải đầy trên đó. Bé thích lắm, muốn ôm lấy hết nhưng mẹ của bé ngăn lại: 'Còn rất nhiều bạn thiếu đồ chơi như con. Con chỉ lấy một món nào con thích nhất thôi. Còn để cho các bạn khác nữa, con nhé'.
 |
Khách cùng nhau chọn giày. |
Thằng bé vùi đầu vào người mẹ nó rồi thỏ thẻ, 'mẹ ơi con thích chiếc máy bay. Con lấy nhé'. Mẹ bé gật đầu rồi 2 mẹ con rời khu chợ. Ngang qua chỗ để cặp, đứa trẻ dừng lại. Nó ngắm nghía tỏ vẻ thích thú. Người mẹ nói với nó, 'hôm trước mẹ lấy cho con cái cặp đi học rồi. Con còn muốn lấy nữa sao?'. 'Không mẹ ơi, con thấy cặp đẹp con ngắm thôi'. Sau đó, hai mẹ con vui vẻ nắm tay nhau rời chợ 0 đồng.
Khách đến mỗi lúc một nhiều. Anh Minh 50 tuổi, nhà ở Xuân Thới Thượng (Hóc Môn) chạy xe ôm cho biết, anh đông con quá, vợ lại bệnh. 'Công việc chạy xe cũng chỉ đắp đỗi qua ngày. Ăn còn nhịn huống chi là mặc. Cũng may, nhờ chợ 0 đồng này tôi có được vài chiếc áo lành lặn lịch sự, đỡ một khoản tiền lớn'.
 |
Tìm cho con chiếc cặp đi học. |
Tại chỗ bày giày dép, mọi người cũng đang tìm cho mình một đôi giày, một đôi dép vừa ý.
Những người đến với chợ 0 đồng ai nấy đều nghèo. Nhưng ở đây, không có ai tham lam, chỉ lấy vừa đủ để dùng. Người thừa mang đến, người thiếu lấy đi, cứ thế mà hết ngày này qua tháng nọ.
Ông Trần Viết Hợp, Giám đốc Hội đồng Mục vụ giáo xứ Tân Sa Châu cho biết, sự có mặt của chợ 0 đồng đã giúp được nhiều người cùng khổ. Ở đây, chúng tôi không phân biệt tôn giáo, ai cần cũng có thể vào lấy về dùng. Cái chúng tôi cần là những người có nhu cầu đến với chợ 0 đồng nên là những người nghèo, những người cơ nhỡ. Có như vậy, mới giúp được bà con khốn khó vượt qua được giai đoạn ngặt nghèo trong cuộc sống.

Khu chợ bên ngoài nghèo nàn, bên trong buôn bán kim cương như bán rau
Mahidharpura (thành phố Surat thuộc phía tây Ấn Độ) được xem là thủ đô kim cương của toàn thế giới, nơi buôn bán giao dịch kim cương như một khu chợ trời bình thường.
" alt=""/>Chợ ở Sài Gòn, khách đến chỉ việc lấy đồ, không cần trả tiền
Bạn đứng ở ngõ nhìn, thấy chị đứng ở bụi chuối khóc. Hình ảnh đó cứ ám ảnh bạn mãi. Cái cảm giác của chị lúc đó có lẽ chỉ những cô gái đã lấy chồng rồi mới hiểu: Đó là nhà mình thì không được về, nhà chồng thì chẳng dám về, cô đơn và bất lực biết bao nhiêu.Mấy hôm trước, báo chí đăng tải bức thư một ông bố viết cho con gái nhân ngày con đi lấy chồng rất cảm động. Bức thư không chỉ là lời dặn dò, từng chữ từng câu còn thể hiện tình yêu vô bờ của một người cha dành cho con gái. Tuy nhiên cũng có một vài bình luận trái chiều khi trong bức thư người cha có viết: “Đời người con gái Á Đông “sống quê cha, chết làm ma quê chồng”. Nơi con đến không sinh ra con nhưng là nơi con gắn bó vĩnh viễn. Nó ấm áp hay giá lạnh là do con”.
 |
Nếu sau này con gái không hạnh phúc, tôi cũng sẽ nói 'về nhà đi con' |
Có ý kiến cho rằng: Cuộc đời không ai biết ra sao ngày sau, con chỉ có thể cố gắng vun đắp hết mình cho cuộc hôn nhân, còn sống chết ở đâu chưa ai hay trước được. Bởi cuộc đời dài quá, hôm nay là ngày cưới, ngày vui nhất đời, nhưng rồi mười năm, hai mươi năm, hoặc lâu hơn nữa biết đâu chỉ là những ngày đau khổ. Lẽ nào cứ phải cố gắng chịu đựng đến khi “làm ma quê chồng”? Lẽ nào hạnh phúc hay khổ đau đều lỗi là do con hết?
Thỉnh thoảng tôi cứ lẩn thẩn nghĩ: Đàn bà con gái chúng mình, một khi đã bước chân ra khỏi nhà lấy chồng giống như kẻ bơ vơ. Bố mẹ mình thì nghĩ “con gái là con người ta”, nhà chồng thì coi như “người ngoài” không máu mủ ruột thịt.
Những lúc cô đơn buồn khổ chỉ biết nuốt nước mắt ngược vào trong. Cho nên làm thân đàn bà, “hay” không bằng “may”, chẳng ai dám vỗ ngực tự tin rằng mình đẹp, mình giỏi, mình khôn, chắc chắn sẽ hạnh phúc. Như Jane Austen - nữ văn sĩ nổi tiếng người Anh từng nói “Hạnh phúc trong hôn nhân hoàn toàn là vấn đề may rủi”.
Mười năm trước, khi tôi quyết định lấy chồng xa, bố mẹ tôi chẳng cản ngăn, chỉ là lòng đầy lo lắng. Con lấy chồng gần, buồn vui gì cũng có thể chạy về nhà. Con lấy chồng xa, khi vui thì không nói, khi buồn cũng chẳng ai hay, bao hờn tủi cô đơn chắc cũng chỉ một mình nín chịu. Vì nghĩ vậy nên thương thôi, chứ đời người có ai là ấm êm mãi mãi. Thỉnh thoảng gọi điện, mẹ chỉ bảo “lúc nào buồn thì về với mẹ”. Chỉ một câu vậy thôi mà ấm áp biết nhường nào.
Giờ tôi làm mẹ của một cô con gái, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Nghĩ mình yêu con nhiều như vậy, sau này lớn lên chẳng may con gặp phải người chồng không tốt, thật xót xa. Nhưng làm cha mẹ, cái gì cũng có thể cho con, chỉ là không thể sống thay cuộc đời con được. Tôi chỉ nghĩ, sau này con kết hôn, nhất định tôi sẽ nói với con:
“Nếu một ngày chồng con không còn yêu thương con, nếu một ngày hôn nhân chỉ là gánh nặng khiến con mệt mỏi, hãy dũng cảm buông tay trở về nhà với mẹ”.
Sau này con trai tôi lấy vợ, tôi cũng nhất định sẽ nói với con: 'Khi yêu, con có thể yêu người này người khác, nhưng một khi đã lựa chọn ai đó, hãy yêu thương đối đãi thật lòng. Vợ con đối với con có thể chỉ là một người phụ nữ bình thường, nhưng với bố mẹ cô ấy, cô ấy chính là bầu trời yêu thương và hy vọng. Họ đã vất vả lắm để nuôi dạy cô ấy nên người, dành cả cuộc đời để yêu thương, chăm bẵm. Con hãy biết trân trọng và nâng niu'.

Những cặp đôi chênh lệch tuổi tác nhất giới tỷ phú USD
Trong giới tỷ phú, không ít người tái hôn nhiều lần. Trong đó, có rất nhiều cuộc hôn nhân mà khoảng cách tuổi tác lên tới hơn... 60 tuổi.
" alt=""/>Nếu sau này con gái không hạnh phúc, tôi cũng sẽ nói 'về nhà đi con'