Hơn 4 năm trước, khi bị bạn thân cướp mất người đàn ông mình yêu thương, tôi đau đớn tột cùng. Mỗi ngày tôi đều khóc thầm, đau khổ, không hiểu tại sao họ lại đối xử với tôi như vậy.
Một bên là người yêu tin tưởng, một bên là bạn thân như chị em… lại có thể lừa dối tôi. Họ chà đạp lên tình yêu, niềm tin của một người con gái yếu đuối để cười nói vui vẻ.
Tôi hận... 4 năm qua, anh và cô ta sống hạnh phúc bên nhau còn tôi dù đã lập gia đình vẫn đau đáu quá khứ. Chồng tôi rất yêu thương, quan tâm tôi. Anh mang lại cho tôi cảm giác an toàn khi ở bên. Nhưng thứ gọi là tình yêu hết lòng hết dạ thì lại không có.
Tôi coi anh đúng nghĩa là chồng, là chỗ dựa như người thân ruột thịt. Anh cũng biết về quá khứ của tôi. Anh luôn động viên tôi quên đi chuyện cũ để sống vui vẻ hơn.
Tôi không phủ nhận, chính chồng là người đã sưởi ấm con tim băng giá của tôi ngày đó. Nhưng điều đó cũng chỉ khiến tôi vơi đi nỗi đau chứ không thể quên đi tất cả.
Mỗi lần đi qua những nơi kỉ niệm, kí ức đau đớn lại ùa về. Tôi luôn nuôi hi vọng ngày nào đó gặp lại người cũ, tôi sẽ trả thù.
Thế rồi, trời xui đất khiến thế nào, đúng cái ngày tôi đi họp lớp, tôi lại nhìn thấy anh ta. Anh ta cũng có tiệc tại nhà hàng đó. Tôi vui vẻ chào hỏi, vồn vã nói chuyện với anh khiến anh cũng phải ngạc nhiên.
Tôi tỏ ra mình đang sống hạnh phúc. Ngoại hình xinh đẹp và trẻ trung của tôi có lẽ đã làm anh bất ngờ. Mấy năm qua, anh già đi nhiều còn tôi vẫn là một người phụ nữ trẻ trung, năng động.
Trong lòng tôi bắt đầu nhen nhóm kế hoạch ngoại tình. Tôi lấy số điện thoại của anh và thường xuyên nhắn tin hỏi han, tâm sự với anh. Tôi đã quên mất mình là người đàn bà có gia đình, có con nhỏ. Tôi muốn cho anh và người bạn thân kia phải đau khổ vì đã lừa dối tôi.
Hơn 4 tháng nói chuyện qua điện thoại, chúng tôi giấu bạn đời của mình để hẹn hò.
Vừa thấy anh, tôi đã lao vào ôm chầm lấy, quên mất rằng đây chính là người mà mình cần trả thù.
Cứ thế ngày này qua tháng khác, tôi giấu chồng con đi hẹn hò anh ta. Tôi đã thực sự yêu lại từ đầu người đàn ông từng cho tôi một vố đau.
Sau đó, chồng tôi phát hiện mối quan hệ bất chính. Anh nói tôi hãy dừng lại bằng không anh sẽ ly hôn. Thế nhưng, sự ngu muội khiến tôi không coi lời nói của anh ra gì.
Tôi bất chấp tất cả, đích thân gửi những bức ảnh tình cảm của chúng tôi cho vợ anh, khiến cô ta phải đau khổ.
Trớ trêu thay, người đàn bà ấy lại gửi những bức ảnh cho gia đình chồng tôi. Cô ta bằng cách nào đó đã tìm được Facebook của mẹ chồng tôi.
Cơ hội để chồng tha thứ cho tôi không còn nữa khi mọi chuyện vỡ lở. Người đàn ông cũ mà tôi lại một lần nữa si mê cũng vì hèn hạ mà đổ hết tội lỗi lên đầu tôi.
“Tình cũ không rủ cũng đến”, vợ anh ta thừa hiểu chuyện này nên đã bỏ qua cho chồng. Còn tôi giờ đây lại trở thành một kẻ tay trắng. Cả chồng và con đã rời bỏ tôi, bố mẹ chồng cũng bắt tôi phải ký vào đơn ly hôn.
Anh đã bao dung với quá khứ của tôi, đã vì tôi mà cố gắng. Anh luôn ở bên giúp tôi quên đi chuyện buồn vậy mà tôi lại phản bội anh. Vì một người đàn ông không xứng đáng mà tôi thất bại hai lần để rồi giờ đây tay trắng.
Tôi khóc như mưa, ân hận vì đã lầm đường lạc lối. Tôi không hiểu tại sao mình lại ngu muội đến vậy? Trả thù ư, để được gì khi giờ đây con gái tôi cũng không muốn sống cùng với mẹ? Cả thiên hạ biết tôi là người đàn bà đê tiện. Tôi không biết phải tiếp tục sống thế nào?
Độc giả T.T
Có vài lần, người đàn ông ấy đến nhà tôi ăn nhậu và ngủ lại qua đêm. Tôi tưởng anh họ của vợ nên rất vui vẻ và tiếp đón nhiệt tình.
" alt=""/>Ngoại tình với người cũ để trả thù bạn thân, tôi nhận kết cục bẽ bàngNhưng con dâu tôi rất chặt dạ. Dường như nỗi đau mà chồng nó gây ra quá lớn nên nó câm nín. Nó lầm lũi nuôi con, nuôi mẹ chồng, chẳng giao du với ai. Nhiều khi nhìn nó, tôi không cầm được nước mắt. Tôi nghĩ, giá mà nó thương ai thì tôi sẽ đứng ra gả nó như là con ruột của mình.
Thế nhưng suốt một thời gian dài, nó chẳng để ý ai. Cho đến khi tôi đưa Khôi, con trai của một người bạn cũ về nhà bảo nó: “Các con cứ tìm hiểu nhau thật kỹ, hợp nhau thì tiến tới, không hợp thì là bạn cũng tốt, mẹ không ép”.
Có lẽ đó là duyên phận nên hai đứa nảy sinh tình cảm với nhau. Tôi vui mừng không kể xiết và đã tính đến chuyện làm đám cưới cho chúng. Mọi chuyện đều suôn sẻ, chỉ có một rắc rối là tôi muốn bắt rể nhưng con dâu tôi lại ngại vì sợ ngày lễ, tết thằng con tôi về thì đụng mặt nhau. Nhưng gả đi thì cũng khó bởi tôi chỉ có một mình, con gái út thì đã đi lấy chồng xa. Cuối cùng con dâu tôi bảo: “Thôi mẹ à, con cứ ở vậy với mẹ như từ trước tới giờ, chồng con chi cho mệt”. Tôi gạt đi: “Không được. Mẹ sẽ kêu thằng Trung về, chuyện của con không thể chậm trễ vì đàn bà có thuở, có thì, lớn tuổi quá sẽ khó sinh nở”.
Thế nhưng thằng con tôi không về để ở nuôi mẹ mà về để quậy. Nó viện lý do hai vợ chồng nó vẫn chưa ly hôn nên nhất quyết không cho tôi gả vợ nó. “Con sẽ về với điều kiện vợ chồng con sum hợp. Mẹ là mẹ ruột của con, sao mẹ không bênh con mà lại bênh người dưng?”- nó hỏi gằn tôi.
Tôi nhìn thằng con, không tin vào tai mình: “Mày nói vậy mà nghe được hả? Bao nhiêu năm nay mày ở đâu?”. “Đàn ông năm thê, bảy thiếp là bình thường mà mẹ? Con bỏ con Dung rồi”. Dung là vợ sau của nó. Ăn ở với người ta bao nhiêu năm nay rồi, nói bỏ là bỏ sao? Tôi không ngờ mình lại đẻ ra một thằng con không ra gì như vậy. Tôi bảo nó: “Tao không cần mày về. Tao ở một mình cũng được nhưng tao nhất định gả con Hương cho thằng Khôi”.
Thế nhưng thằng con tôi lại làm mặt lỳ. Nó ở lại nhà và tuyên bố, nếu thằng Khôi lấy vợ nó thì sẽ có đổ máu.
Tôi không dám nói với Hương điều này vì lo con dâu tôi sẽ sợ nhưng thật sự lòng tôi đang bất an. Tôi không biết phải làm sao với thằng con bất hiếu, bất nghĩa của mình? Đây là thời buổi nào rồi mà nó còn dám nói đàn ông năm thê, bảy thiếp là bình thường? Đúng là thằng con trời đánh…
(Theo NLĐ)" alt=""/>Thằng con trời đánh...