Đọc bài "Làm 'osin' 10 ngày, Tết ơi đừng đến nữa!" tôi thấy các bạn thật buồn cười. Tại sao các bạn phải tranh cãi về chuyện này? Theo tôi, đã là một người con nước Việt, chúng ta luôn phải luôn hướng về quê hương, về cội nguồn. Và, dịp tốt nhất để làm điều này chính là Tết.
Một năm chỉ có mấy ngày Tết, so với hơn 360 ngày chả thấm vào đâu. Vì vậy việc về quê với bố mẹ chồng những ngày Tết chẳng có gì mà không làm được, nếu người phụ nữ ấy thực sự yêu thương chồng, con mình.
![]() |
Ảnh minh họa |
Tôi có người chị họ. Lấy chồng cách thành phố tận vài trăm cây số, nhưng khi hay tin sắp được nghỉ Tết dài ngày, chị lại mừng rỡ vui vẻ.
Hai vợ chồng chị tất bật làm lụng cả năm, chỉ mong được về quê dài dài để mà ăn Tết. Bởi mỗi năm về quê chồng 5 ngày, thì hết 4 ngày rưỡi chị phải đi thăm bà con họ hàng, tất bật y hệt ca sĩ "chạy sô" vậy.
Tết chưa ấm chỗ, cả lại gia đình chị lại vội vã chuẩn bị đồ đạc quay lại thành phố làm ăn. Với chị Tết như cái chớp mắt. Chị chỉ ước Tết là 3 tuần để được ở bên cha mẹ thêm chút nữa. Sống xa quê, xa nguồn cội, buồn không ai kể xiết.
Riêng tôi, ngay từ khi yêu, tôi đã xác định vợ tương lai của mình là người phải biết suy nghĩ, chăm chút cho gia đình chồng. Ngày Tết có thể sẽ vất vả hơn, nhưng bù lại được thấy cảnh gia đình sum họp, con cháu gần gũi ông bà, họ hàng, đó mới là điều vô giá. Nếu không làm được việc ấy thì tôi quyết bỏ ngay.
Dạo gần đây, tôi mới quen một cô gái cùng cơ quan, cô ấy xinh đẹp, sổ hộ khẩu ở Hà Nội. Ban đầu cô ấy tỏ ra là một người phụ nữ ngoan ngoan, biết suy nghĩ. Nhưng sau đó, khi tranh luận đến vấn đề ăn Tết dài hay ngắn, cô ấy kiên quyết đòi rút ngắn ngày ăn Tết.
Theo cô ấy, bây giờ xã hội tân tiến nên con cái không cần sống cùng bố mẹ, thậm chí cũng không cần phải về dịp Tết. Rồi những dịp lễ, Tết chỉ làm lợi cho chồng, nào là rượu chè, nhậu nhẹt, bù khú; làm lợi cho nhà chồng hành con dâu. Vì vậy, chỉ cần về quê vài ngày là đủ. Tết càng dài, càng mệt.
Đấy, tư tưởng như thế thì làm sao gắn bó mặn mà với nhà chồng. Mà, những người như thế thì thà ở vậy chứ đừng hòng tôi kết hôn.
..." alt=""/>Đàn bà mà đòi rút ngắn Tết tôi quyết không cưới
![]() Đằng sau chiếc xe còn có một tờ giấy ghi chữ "P" (mới lái) rất nhiều người mới có bằng hoặc mới tập lái ở Ý dán vào sau xe.
Lời thỉnh cầu rất giản dị và chân thành của người mẹ được nhiều người Ý chia sẻ bởi họ cảm động trước tình yêu của bà dành cho cô con gái. Nhưng câu chuyện không chỉ liên quan đến tình mẫu tử mà còn là vấn đề còi xe. Ở Ý, người ta cũng bóp còi nhưng không ầm ĩ và inh ỏi như ở mình. Tại các nước văn minh, người tham gia giao thông rất hạn chế dùng còi xe. Họ dùng chủ yếu là để cảnh báo, để chào nhau, để phản đối một ai đó đi ẩu, đi không đúng luật hoặc để nhắn nhủ một ai đó để xe chắn lối mình nên điều chỉnh lại xe. Những người mới lái hay gắn chữ "P" phía sau để báo cho mọi người rằng tay lái mình còn non, nếu "có gì thì bỏ quá cho họ".
Ở Việt Nam, tiếng còi xe là một trong những nguồn gây ô nhiễm tiếng động nghiêm trọng. Người ta bóp còi bởi tâm lí lo sợ. Họ sợ ai đó từ ngõ đâm ra không nhìn thấy mình, sợ muộn giờ, sợ hoặc muốn cảnh cáo người khác đi vào làn của mình. Nhưng đi kèm với nỗi sợ ấy là một tâm trạng khác, khiến tiếng còi trở thành một thứ vũ khí. Tiếng còn giờ đây mang một thông điệp là: "Tránh ra cho tôi đi" bất kể "tôi" đi đúng hay sai, ngược chiều hay đúng chiều, đèn đỏ còn bao nhiêu giây. Tâm lí ấy trở thành một thứ ám ảnh, khiến ngón tay tài xế lúc nào cũng sẵn sàng bóp còi, bóp một cách inh ỏi. Thế rồi khi người đi đường trở nên bất lực vì mắc kẹt trong một mớ bùng nhùng không ra hàng lối, tiếng còi thể hiện sự cáu kỉnh và bất lực của họ. Người ta sẵn sàng mắng người khác, thậm chí đánh người khác chỉ vì họ bị cản trở, vì họ cảm thấy khó chịu với bao nỗi bực dọc trong người, và vì họ cảm thấy người kia không đi theo "luật" của mình. Giao thông Việt Nam trở thành một tấm gương phản chiếu cách mà người ta đối xử với nhau trong xã hội, khi sự tôn trọng lẫn nhau, tôn trọng cả sự khác biệt về quan điểm không hề tồn tại. Nếu như trên Facebook, văn hoá tranh luận là thứ xa xỉ, bởi vì chỉ cần không vừa ý là hùa theo "ném đá" kiểu số đông, đưa những người mà họ không thích lên "giàn thiêu", thì ở ngoài đường chúng ta đã và đang cư xử với nhau cũng rất tệ. Người này coi người kia là kẻ ngáng đường mình, ăn cắp thời gian của mình, ảnh hưởng đến công việc riêng của mình... Vì vậy, họ thoải mái bóp còi mọi lúc, mọi nơi... Sau khi bị hỏng, xe tôi đã được chữa xong còi từ lâu nhưng tôi không dùng nó. Tôi không vội vàng gì cả, tôi đi đúng làn, đúng đường, cũng không muốn phải cố gắng vượt ai trong một cuộc chạy đua hết sức vô lí để kịp làm một điều gì đó cho bản thân. Chúng ta nên biến mỗi cuộc ra đường thành một cuộc vui trong khuôn khổ luật pháp và tôn trọng, đừng biến nó thành một cuộc "tra tấn" lẫn nhau trên mỗi con đường.
|