- Romelu Lukaku sẽ nhận khoản thưởng kếch xù từ MU,óngđálịch thi đấu bóng đá hôm.nay nếu anh dẫn đầu danh sách ghi bàn khi kết thúc VCK World Cup 2018 trên đất Nga.
- Romelu Lukaku sẽ nhận khoản thưởng kếch xù từ MU,óngđálịch thi đấu bóng đá hôm.nay nếu anh dẫn đầu danh sách ghi bàn khi kết thúc VCK World Cup 2018 trên đất Nga.
![]() | ![]() |
Chị Yến Nhi (ở Ninh Bình) cho biết, vì dún đá thường mọc ở những ngọn núi cheo leo và xuất hiện sau những đợt mưa to nên việc thu hoạch chúng rất nguy hiểm. Chưa kể, người dân phải thu hái chúng ngay sau mưa vì khi trời tạnh ráo, dún sẽ tan ra và không thể sử dụng được.
Không chỉ thu hoạch vất vả, việc sơ chế dún đá cũng đòi hỏi tốn nhiều thời gian và công sức.
“Dún đá có kết cấu giống như một loại thạch. Khi bám trên đá, chúng dính nhiều bụi bẩn và các loại lá. Vì vậy, việc làm sạch dún đá cần cẩn thận và kỹ lưỡng.
Người dân địa phương thường ngâm dún đá vào nước gạo rồi đãi thật kỹ để loại bỏ hết bụi bẩn bám trên dún rồi mới mang đi chế biến”, chị Nhi chia sẻ. Với người dân Ninh Bình, món ăn phổ biến và quen thuộc nhất từ dún là dún luộc.
Dún sau khi làm sạch thì đem cho lên rá đồ hoặc bỏ vào nồi luộc, canh tới lúc dún chuyển màu từ xanh sang vàng là chín, có thể ăn được ngay.
Chị Nhi cho biết thêm: “Cách ăn truyền thống của người Ninh Bình từ ngày xưa là luộc dún lên chấm với muối lạc, vừa ngon vừa giữ được vẹn nguyên hương vị ban đầu, lại tiết kiệm thời gian”.
![]() | ![]() |
Ngoài món luộc, dún đá cũng được biến tấu, sáng tạo thành một số món ngon hấp dẫn như dún xào, nộm dún tôm thịt, salad dún, dún muối chua,... và dún nấu riêu cua.
Theo chị Nhi, nhiều du khách khi tới Ninh Bình chỉ để tìm món riêu cua ăn cùng dún đá bởi hương vị lạ miệng, thơm ngon. Món riêu này sử dụng loại cua đồng tự nhiên ở Ninh Bình để đảm bảo độ ngọt thanh, thơm tự nhiên.
Sau khi xay cua và lọc lấy nước cốt, người ta đun sôi nước cua lên, để lửa vừa sao cho gạch cua nổi lên thành từng mảng rồi vớt ra. Nước riêu cua được nêm nếm gia vị, thêm cà chua, mọc, đậu phụ,... và ăn kèm rau thơm.
Riêng dún đá được chần qua nước dùng, ăn kèm riêu cua chưng, vừa có độ béo ngậy đậm đà vừa chua thanh, tươi mát.
Từ loại rêu có tên gọi độc đáo, tưởng như bị bỏ đi, dún đá trở thành món đặc sản của vùng núi đá vôi Ninh Bình vì sinh trưởng theo thời tiết. Lúc trái mùa, du khách có tiền cũng khó mua được món rêu này.
Vào mùa (từ tháng 6 đến tháng 8), dún đá tươi được bán với giá từ 20.000 - 30.000 đồng/kg. Trái mùa, dún được bán với giá dao động từ 35.000 - 40.000 đồng/kg.
Để bảo quản dún được lâu và có thể đưa đi xa, người dân đã sáng tạo ra dún khô. Khoảng 3 - 4kg dún tươi sẽ thu được 1kg dún khô thành phẩm nên dún khô giá cao hơn, từ 90.000 - 100.000 đồng/kg (tùy mùa và nơi bán).
Vì có độ thanh mát, lại xuất hiện nhiều vào mùa hè nên dún đá được xem như món ăn giải nhiệt hiệu quả. Hương vị tươi mát, mọng nước lạ miệng của món ăn này dễ dàng níu chân thực khách thập phương đến với “xứ sở núi đá” Ninh Bình.
Tôi lúc đó còn trẻ, xinh đẹp và hiếu thắng đã thử tìm cách chinh phục sếp của mình. Lúc đầu anh hình như hơi hoảng trước sự bạo dạn của tôi. Sau dần lại nói bị cá tính của tôi thu hút. Gần nhau nhiều tôi nhận ra anh là người đàn ông chín chắn và tình cảm chứ không phải vô tình và lãnh đạm như mọi người nói. Sau một năm cam kết thử hẹn hò, chúng tôi kết hôn.
Có lẽ vì chồng hơn tôi khá nhiều tuổi nên anh rất biết cách chiều chuộng. Kể từ khi con trai ra đời anh càng coi mẹ con tôi như báu vật. Đôi khi anh trầm tư nói: Nếu sau này em nhận ra anh không phải là người chồng tốt, em có rời xa anh không?
Tôi lúc nào cũng nghĩ rằng anh vì yêu mà lo sợ nhiều quá rồi. Một người chồng người cha chu đáo tận tâm như anh, bao nhiêu chị em có đốt đuốc đi tìm cũng khó.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Khi con trai được ba tuổi tôi muốn sinh thêm nhưng cố gắng mãi vẫn không có tin vui. Tôi đi khám, bác sĩ nói sức khỏe sinh sản bình thường. Tôi bảo chồng đi kiểm tra thì anh khất lần mãi.
Anh nói, con cái là lộc trời cho, không phải cứ muốn là được. Vả lại chúng tôi đã có một cậu con trai rồi, tôi không nên quá lo lắng. Giờ con trai tôi đã sáu tuổi, và tôi cũng đã không còn hy vọng sẽ có thêm một mụn con nữa.
Bảy năm chồng vợ, tôi tin tưởng và yêu chồng tuyệt đối. Thế nhưng dạo này tôi thấy chồng tôi hình như có tâm sự. Tôi thấy anh hay bần thần nghĩ ngợi. Đôi lúc nghe điện thoại xong liền rời khỏi nhà. Linh cảm của đàn bà, tôi nghi ngờ chồng tôi có điều gì đó không bình thường.
Thật sự mà nói, anh không hề bớt quan tâm đến vợ con, vẫn tình cảm và chu đáo. Tôi cũng không bao giờ nghĩ chồng mình sẽ phản bội. Nhưng sự đời không ai biết trước được. Nghĩ vậy tôi càng cảm thấy hoang mang.
Một tối, nhận điện thoại xong chồng tôi bảo ra ngoài có chút việc. Tôi cũng vội vàng gửi con nhà hàng xóm rồi lấy xe bám theo. Tôi thấy chồng tôi vào một quán cà phê.
Tôi cũng chọn một bàn ở góc khuất ngay bên cạnh để tiện nắm bắt tình hình. Khách của chồng tôi thật may không phải là phụ nữ. Tôi thở phào định lẻn về thì bị níu lại bởi giọng gay gắt của chồng tôi: “Nó là con trai tôi. Tôi nghĩ cậu cũng đã xác định từ đầu như vậy. Giờ gia đình tôi đang yên ấm. Cậu tuyệt đối không nên gặp nó vì bất cứ lý do gì. Nếu chẳng may mọi chuyện vỡ lẽ, người thiệt thòi nhất vẫn là thằng bé. Điều này cậu nên hiểu rõ nhất”. Nói rồi chồng tôi đứng dậy đi.
Tôi rất muốn hiểu rõ ràng mọi chuyện nhưng đầu óc cứ bàng hoàng mông lung không hiểu. Đứa con mà chồng tôi đang nói đến là đứa trẻ nào. Nếu đang nói đến con tôi thì người đàn ông kia vì lý do gì mà đòi gặp mặt? Bao nhiêu câu hỏi cứ xoay vần càng khiến tôi khó chịu.
Khuya, cuối cùng thì chồng tôi cũng về trong tình trạng say khướt. Anh ấy không hay uống rượu, cũng rất ít khi say. Vậy nên tôi càng tin là anh ấy đang có chuyện. Tôi định đợi anh ấy tỉnh hẳn rồi mới nói chuyện nhưng lại không đủ kiên trì chờ đợi. Tôi hỏi người đàn ông anh vừa gặp là ai? Anh đang giấu em chuyện gì? Và thật bất ngờ, chồng tôi khóc.
Thưở trẻ chồng tôi yêu một người và đã tính đến chuyện đám cưới. Hồi mười sáu tuổi anh bị bệnh quai bị. Mọi người nói bệnh đó dễ có khả năng vô sinh. Để chắc chắn là mình có thể sinh con, anh tìm đến bệnh viện khám.
Bác sĩ nói không phải ai bị quai bị cũng sẽ vô sinh, nhưng anh nằm trong số 35% trường hợp bị biến chứng vô sinh, trong tinh dịch của anh hoàn toàn không có tinh trùng. Sau kết quả đó anh chủ động chia tay với người yêu, cũng không hề có ý định tiến tới với người con gái nào khác.
Anh nói, lúc tôi xuất hiện ở công ty và chủ động tấn công anh, anh cũng không quan tâm lắm. Lúc đầu còn coi nó như một trò đùa nông nổi của tôi nhưng rồi không ngờ bị tôi thu hút. Anh khao khát lấy vợ, có một mái ấm gia đình nhưng lại không nhẫn tâm để người mình thương yêu bị tước đi quyền làm mẹ.
Anh có một cậu bạn thân thời đại học đang định cư ở nước ngoài. Tuy xa xôi nhưng cả hai vẫn liên lạc thường xuyên và gặp gỡ những khi cậu bạn về nước. Bạn anh khuyên anh nên lấy vợ, và nếu anh chấp nhận thiệt thòi, cậu ấy sẽ giúp anh có một đứa con.
Cậu ấy cam kết đứa con sẽ là của anh, và bí mật này chỉ có anh và cậu ấy biết cho đến chết. Sau khi chúng tôi cưới nhau, bạn anh thu xếp về nước. Trong một bữa cơm chồng tôi đã cho tôi uống một chút thuốc mê.
Sau đó không lâu tôi có thai. Bảy năm trôi qua rồi, chồng tôi nói anh chưa bao giờ hối hận về những việc mình đã làm. Anh có vợ, có con, còn vợ anh được làm mẹ. Nhưng thời gian gần đây bạn anh về nước, không hiểu vì lý do gì cứ nhất quyết đòi gặp thằng bé, còn nói chuyện không thể giấu cả đời.
Câu chuyện anh kể rõ ràng như vậy, nhưng tôi lại cho rằng anh vì đang say mà nói năng xằng bậy. Không đúng, có lẽ phải say lắm anh mới nói ra được chuyện này.
Đời này không có chuyện gì là không thể xảy ra, chỉ là câu chuyện khủng khiếp nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi. Tôi đã khóc rất nhiều, không ngờ cuộc đời mình lại rơi vào tình huống oái oăm như thế. Tôi thực sự không biết có nên trách hận chồng tôi không. Hận chồng tôi đã giấu tôi chuyện anh bị vô sinh.
Hận anh đã vì muốn có một đứa con mà dám cả gan dâng vợ mình cho kẻ khác. Muốn người khác không biết, trừ khi mình không làm. Sao anh nghĩ anh có thể giấu tôi cả đời được chứ.
Thực ra anh đã có thể có những lựa chọn khác. Chúng tôi hoàn toàn có thể đến với nhau, xin con nuôi hoặc thụ thai từ tinh trùng của một người khác. Tại sao lại không phải là như vậy?
Anh cũng có phải trẻ con đâu mà không hiểu việc mình làm. Rốt cuộc anh đã nghĩ gì mà làm một việc động trời đến như thế, lại còn nói chưa bao giờ hối hận. Giờ mọi chuyện như vậy rồi, còn chung sống hạnh phúc được nữa hay sao?
![]() Sự thật đau lòng về vết son nguệch ngoạc trên áo chồngAnh nhìn trân trân vết son trên chiếc áo và lắc đầu, chỉ nói một câu: “Anh chịu! Hôm nay anh đi nhậu với lũ bạn cao học, toàn đực rựa, nhà hàng còn chả có tiếp viên...”. " alt=""/>Tâm sự: Sự thật khủng khiếp đằng sau cuộc hôn nhân hạnh phúc của tôi![]() 80 năm vẫn còn tốt Những ngày sau Tết Nguyên Đán, chúng tôi có dịp đi trên đường Trần Hưng Đạo (TP.HCM). Ngang qua một cây xăng nhỏ bất chợt nhìn lên phía sau, trên chính diện tòa nhà ở mỗi tầng lầu vẫn còn một logo mang dòng chữ NG.V.HAO. Quan sát kỹ, tòa nhà thật lớn, thật rộng được bao bọc bởi 4 con đường. Mặt trước là đường Trần Hưng Đạo. Mặt hậu là đường Lê Thị Hồng Gấm. Hai bên hông, đường Ký Con và Yersin (P. Bến Thành, Q.1, TP.HCM). Ngôi nhà đã cũ. Tường đầy rêu. Ở tầng trệt chia nhỏ nhiều hộ kinh doanh. Trên 2 tầng lầu dùng để ở. Chúng tôi cố gắng tìm hiểu gốc tích của ngôi nhà thì được biết, ngôi nhà được xây dựng vào năm 1933 và hoàn thành năm 1937. Chủ nhân ngôi nhà là ông Nguyễn Văn Hảo, một thương gia chuyên về ngành xe hơi vào những năm đầu thế kỷ 20.
Như vậy, kể từ ngày hoàn thành đến nay, ngôi nhà đã trụ vững được 80 năm. Vậy mà, nhà thì có cũ, kiểu cách cổ xưa, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu nào để gọi là xuống cấp. Nhìn lên từng mảng tường, vẫn bền vững không một vết nứt. Bà con hiện cư ngụ tại đây cho biết, tòa nhà xây dựng theo kiến trúc Pháp. Vì thời ấy chưa có xi măng nên vật liệu để xây dựng là một hợp chất gồm nhựa cây trộn với vôi, cát, nước đường. Tuy đơn giản như thế nhưng chắc chắn còn hơn cả xi măng. Toàn bộ vật liệu được mua từ Pháp đưa sang như gạch bông và các vật dụng trang bị trong nhà. Tuy chỉ có 2 tầng lầu nhưng trong tòa nhà vẫn có thang máy. Tầng trên cùng của tòa nhà có một hồ bơi nhỏ. Ở tầng trệt, phía trước nhà, ông Hảo mở một cây xăng. Còn lại bên trong bán phụ tùng xe hơi. Phía sau là garage xe hơi. Dãy lầu trên garage có thêm 6 căn được cho thuê. Còn phía trên của dãy trước để toàn bộ đại gia đình ông ở. Vào thời điểm ấy, xây dựng được một tòa nhà như thế không phải là người tầm thường. Ít ai biết được, chủ nhân tòa nhà cũng chỉ là một người lam lũ lao động, nhưng nhờ có chí tiến thủ, ông đã tạo dựng được cho mình một cơ ngơi mà đến nay có người mơ cũng chẳng được.
Hiện nay, tòa nhà vẫn còn nguyên vẹn. Logo NG.V.HAO tuy đã lu mờ nhưng cũng đánh dấu được một thời hoàng kim. Những người chủ mới, có thể không biết ông là ai nhưng không ai có thể phủ nhận, ngôi nhà này cũng đã giúp họ tạo nên cơ nghiệp. Từ nhà nông thành nhà buôn Xuất thân là con nhà nông, ông Nguyễn Văn Hảo chào đời tại Càng Long (Trà Vinh) vào năm 1890. Cha mẹ ông làm nông, có nhiều con. Khi ông lớn lên được người anh là chủ một cửa tiệm buôn bán phụ tùng xe hơi ở đường Nguyễn An Ninh, xin phép cha đưa ông lên Sài Gòn phụ kinh doanh. Vốn rất thông minh, lanh lợi nên chẳng bao lâu ông học được nhiều điều từ người anh. Mặc dù không qua trường lớp cơ khí nào nhưng nhờ vào tìm tòi tự học, chẳng bao lâu ông trở thành thợ chính tại tiệm. Được một thời gian, ông đưa vợ lên cùng làm và sinh người con trai đầu. Ông Hảo xin phép anh ra lập nghiệp riêng. Ông thuê căn nhà số 21 - 23 đường Trần Hưng Đạo để mở tiệm buôn bán phụ tùng. Căn nhà này là của gia đình chú Hỏa, người giàu có nhất nhì Sài Gòn. Ngoài buôn bán phụ tùng, ông Hảo còn mở thêm một cây xăng bơm tay để bán xăng và dầu nhớt. Khởi nghiệp của ông Hảo là như thế. Thuở ấy, công nghiệp sản xuất xe hơi và phụ tùng ở Việt Nam chưa phát triển. Người Việt sử dụng xe hơi cũng không nhiều. Nhưng ông Hảo vẫn thắng, vẫn làm giàu được ở lĩnh vực này nhờ vào sự thông minh và óc sáng tạo của mình. Có vốn liếng tiếng Pháp khá dồi dào, ông giao dịch với họ để mua phụ tùng về bán lại cho người Việt. Nguyên tắc kinh doanh của ông là làm sao vừa có lãi, vừa có thể giúp người dân được việc. Cửa hàng ông phục vụ không kể giờ giấc. Một tài xế hư xe nửa đêm có thể gọi cửa tiệm ông để mua phụ tùng. Ông vui vẻ phục vụ và không hề lợi dụng để lấy giá cao. Được vài năm như thế, công việc kinh doanh của ông ngày càng phát đạt. Đến năm 1933, ông mua miếng đất với 4 mặt tiền - như đã nói ở phần trên - gây dựng cơ ngơi. Từ đó, ông Hảo tiếp tục phát triển sự nghiệp bằng phương pháp làm ăn chân chính. Bài học thành công của ông sau này được nhiều người bắt chước áp dụng cũng đã thành công vượt bậc...
|