Bởi, trong báo cáo tổng kết công tác 6 tháng đầu năm công bố ngày 10/7/2021, Tổng cục Thuế (Bộ Tài chính) cho biết, với chính sách giảm 50% lệ phí trước bạ với xe ôtô sản xuất, lắp ráp trong nước từ ngày 28/6 đến 31/12/2020, lượng xe trong nước tiêu thụ có tháng tăng gấp 2 lần so với cùng kỳ.
![]() |
Nhiều người cho rằng, chính sách giảm lệ phí trước bạ sẽ mâu thuẫn với giải pháp hạn chế phương tiện vào nội đô. Ảnh: Cường Ngô |
Cũng theo báo cáo này, kể từ khi Chính phủ cho giảm 50% phí trước bạ, lượng xe tiêu thụ tăng đột biến, riêng 11 doanh nghiệp thuộc Hiệp hội các nhà sản xuất ôtô Việt Nam (VAMA), doanh số 6 tháng cuối năm 2020 đạt gần 121.000 chiếc, tăng gần 55.000 chiếc so với 6 tháng đầu năm, ước tăng khoảng 45,5% và chủ yếu tăng ở 2 thành phố lớn là Hà Nội và TPHCM.
Giảm lệ phí trước bạ là cần thiết nhưng không nên áp dụng lâu dài
Dù vậy, theo chia sẻ của một số chuyên gia, chính sách giảm 50% lệ phí trước bạ với ôtô sản xuất, lắp ráp trong nước sẽ không ảnh hưởng đến giải pháp thu phí ôtô vào nội đô.
Trao đổi với PV, chuyên gia giao thông Nguyễn Xuân Thuỷ cho rằng, chủ trương thu phí vào nội đô để hạn chế phương tiện cá nhân đã được đưa ra từ lâu. Với đô thị lớn như Hà Nội, TP. HCM, nỗ lực tìm kiếm giải pháp cải thiện tình trạng giao thông là rất cần thiết. Chủ trương thu phí phương tiện cơ giới cá nhân vào trung tâm thành phố đã được nhiều quốc gia trên thế giới áp dụng lâu nay.
Còn việc giải pháp này có mâu thuẫn với đề xuất giảm 50% phí trước bạ hay không?, chuyên gia Nguyễn Xuân Thuỷ cho rằng "không mâu thuẫn". Bởi, việc giảm 50% lệ phí trước bạ là giải pháp ngắn hạn, tháo gỡ khó khăn cho doanh nghiệp, sản xuất lắp ráp ôtô trong nước trước ảnh hưởng của làn sóng dịch COVID-19 lần thứ 4, không mang tính chất lâu dài.
"Đến nay, dịch COVID-19 tại Việt Nam vẫn đang diễn biến phức tạp và khó lường, số ca nhiễm mới đã thấp hơn mức đỉnh dịch nhưng vẫn ở con số cao. Nguy cơ đứt gãy chuỗi cung ứng đang đe dọa nghiêm trọng đến các ngành sản xuất, trong đó có ngành sản xuất, lắp ráp ô tô.
Do đó, để tiếp tục tháo gỡ khó khăn cho các doanh nghiệp sản xuất, lắp ráp ô tô trong nước trước ảnh hưởng tiêu cực của dịch COVID-19, kích cầu tiêu dùng, thì việc trình Chính phủ dự án Nghị định quy định giảm mức thu lệ phí trước bạ đối với ôtô sản xuất, lắp ráp trong nước là cần thiết và phù hợp", ông Thuỷ nói.
Tuy nhiên, theo chuyên gia, chính sách này chỉ nên áp dụng trong bối cảnh đặc biệt là ảnh hưởng nặng nề của dịch bệnh COVID-19 và trong khoảng thời gian rất ngắn, không nên thực hiện tràn lan, tuỳ tiện.
Bởi, về lâu dài chính sách này ảnh hưởng đến giải pháp thu phí xe vào nội đô để hạn chế ùn tắc, đồng thời sẽ vi phạm các quy định của Hiệp ước chung về thuế quan và mậu dịch (GATT).
Theo Lao động
Bạn có góc nhìn (hoặc có trải nghiệm) nào về vấn đề trên? Hãy chia sẻ bài viết về Ban Ô tô xe máy theo email: [email protected]. Các nội dung phù hợp sẽ được đăng tải. Xin cảm ơn!
Liên quan đến việc Hà Nội đang nghiên cứu đặt 87 trạm thu phí để hạn chế ô tô vào khu vực nội đô, nhiều chuyên gia và người dân đã bày tỏ những băn khoăn đối với đề xuất chưa có tiền lệ này.
" alt=""/>Giảm 50% phí trước bạ có mâu thuẫn với giải pháp hạn chế ô tô vào nội đô?Nguyễn Huy Thiệp là một trong những nhà văn tiêu biểu của văn học Việt Nam đương đại, với những sáng tác truyện ngắn đặc sắc, mang hơi hướng huyền thoại, cổ tích hoặc lịch sử. Theo đại diện từ Đông A, cuốn sách được thực hiện theo mong muốn của nhà văn Nguyễn Huy Thiệp.
![]() |
Truyện ngắn Nguyễn Huy Thiệp - ấn bản kỷ niệm 70 năm ngày sinh tác giả. |
Bản in lần này có 42 tác phẩm tiêu biểu do chính tác giả lựa chọn và sắp xếp theo thời gian sáng tác, từ Những ngọn gió Hua Tát cho đến Quan Âm chỉ lộ theo bản in Truyện ngắn Nguyễn Huy Thiệp do Đông A phát hành trước đây.
Ở lần xuất bản này, Truyện ngắn Nguyễn Huy Thiệp có in bài viết Nói chuyện một mình của nhà văn Nguyễn Huy Thiệp. Đây là bài ông viết đầu năm nay (2020), thể hiện những trăn trở, suy tư với nghề viết, thông qua hình thức hỏi - đáp.
13 năm trước, cuốn sách ra đời như một trù liệu cho việc "rửa tay gác bút" của tác giả. Lần này, cuốn sách ra đời là dấu ấn kỷ niệm tuổi 70 của nhà văn Nguyễn Huy Thiệp.
![]() |
Những ngọn gió Hua Tát - minh hoạ của hoạ sĩ Lê Thiết Cương. |
Trong lần xuất bản này có 3 ấn bản: Cao cấp, S500 và S100. Ở ấn bản cao cấp và S500, bạn đọc sẽ gặp lại một số minh họa quen thuộc trong lần in trước, đồng thời có một số minh họa mới. Tổng cộng ở ấn bản cao cấp sẽ có minh họa của 17 hoạ sĩ đương đại Việt Nam như Thành Chương, Lê Thiết Cương, Đào Hải Phong, Phan Cẩm Thượng, Hoàng Phượng Vỹ... và họa sĩ Lena Sjoberg (Thụy Điển). Ngoài ra, ở ấn bản S100 sẽ có thêm 13 minh họa màu mới do các họa sĩ có tên tuổi trong nước thực hiện.
![]() |
Quan Âm chỉ lộ - minh hoạ của hoạ sĩ Phan Cẩm Thượng. |
Nhà văn Nguyễn Huy Thiệp sinh năm 1950. Đầu năm nay, nhà văn bị tai biến phải nhập viện điều trị. Các sáng tác của ông chủ yếu ở mảng truyện ngắn, gây được nhiều chú ý trong cả giới phê bình và công chúng, với đề tài đa dạng gồm lịch sử và văn học, hơi hướng huyền thoại và cổ tích, xã hội Việt Nam đương đại, làng quê và những người lao động.
"Thật hiếm trong văn chương Việt Nam xưa nay, tôi dám chắc là chưa có, một nhà văn nào vừa xuất hiện đã gây được dư luận, càng viết dư luận càng mạnh, truyện chưa ra người ta đã kháo nhau, truyện đăng rồi tranh nhau tìm đọc, đọc rồi gặp nhau bình phẩm, bàn tán, chốn phòng văn cũng như chốn vỉa hè, đâu đâu cũng kháo chuyện... Văn đàn thời đổi mới đã khởi sắc, bỗng khởi sắc hẳn bởi những cuộc tranh luận, cả tranh cãi, quanh sáng tác của Nguyễn Huy Thiệp", nhà phê bình Phạm Xuân Nguyên nhận xét.
Nguyễn Huy Thiệp tự nhận mình là "một nhà văn may mắn gặp thời…". Ông từng được nhận huân chương Văn học Nghệ thuật Pháp (2007), giải thưởng Premio Nonino, Italy (2008).
Tình Lê
Trong cuốn sách 'Cách sống' của tác giả Inamori Kazuo có trích đoạn vừa được đưa và đề thi tốt nghiệp THPT môn Ngữ văn có nhiều bài học thú vị mà bất cứ ai cũng nên đọc nó.
" alt=""/>17 họa sĩ đương đại vẽ minh họa 'Truyện ngắn Nguyễn Huy Thiệp'Hầu hết nghệ sĩ ấy đang ở tuổi ngoài 80, có người đã qua tuổi 90. Sự nghiệp nghệ thuật dừng lại, đồng hành với họ trong cuộc sống hiện tại không còn là lời ca, tiếng đàn nữa mà là tuổi già, bệnh tật và nỗi cô đơn.
Các trung tâm chăm sóc người cao tuổi hay viện dưỡng lão (nursing home) đang cần được phát triển nhiều hơn trong xã hội ngày nay. Các trung tâm như thế không chỉ dành cho người neo đơn như các nghệ sĩ mà còn cho những người cao tuổi khác có nhu cầu.
Với tốc độ già hóa dân số nhanh, Việt Nam đang là một trong các quốc gia có số lượng người cao tuổi chiếm tỷ lệ cao. Theo luật của Việt Nam, người cao tuổi được quy định là công dân có độ tuổi từ đủ 60 trở lên. Tổng cục Thống kê dự báo, tới năm 2038, số lượng người cao tuổi của Việt Nam sẽ vào khoảng 21 triệu người, chiếm 20% dân số cả nước.
Việc gia tăng dân số già chắc chắn tạo ra những áp lực cho quốc gia trong việc thiết lập các chính sách an sinh xã hội, trong đó có lĩnh vực chăm sóc người cao tuổi.
Hiện tại, các trung tâm chăm sóc người cao tuổi đang tồn tại dưới ba hình thức: Trung tâm dưỡng lão thuộc Bộ, các Sở Thương binh xã hội do Nhà nước hỗ trợ cả về kinh phí và chính sách; trung tâm dưỡng lão tư nhân do các cá nhân, doanh nghiệp đầu tư, và trung tâm bảo trợ từ thiện của các tổ chức tôn giáo (chùa, nhà thờ) tự tổ chức và điều hành.
Các trung tâm như thế vẫn còn chưa phát triển đến mức phổ biến và chưa được đầu tư toàn diện như ở các quốc gia khác có cùng mức độ gia tăng già hóa bằng hoặc cao hơn Việt Nam.
Nhật Bản là một quốc gia điển hình với nhiều kinh nghiệm trong việc thiết lập chính sách xã hội tối ưu cho người cao tuổi cũng như xây dựng và quản trị cơ sở chăm sóc họ. Quốc gia "siêu già" này đang có hơn 36 triệu người người cao tuổi, chiếm xấp xỉ 30% tổng dân số.
Với tỷ lệ cao nhất thế giới đó, khá nhiều người cao tuổi Nhật Bản đã sống trong sự cô độc khi bắt đầu vào giai đoạn tuổi xế chiều. Một đồng nghiệp cũ người Nhật của tôi từng bị ám ảnh bởi một hiện tượng xã hội gọi là Kodokushi, cái chết cô độcxảy ra khá phổ biến ở quê hương cô. Kodokushiám chỉ sự ra đi lặng lẽ của những người già cô đơn Nhật Bản trong chính ngôi nhà của mình mà không ai biết.
Để giảm bớt hiện tượng gần như mang tính khủng hoảng ấy, người Nhật chú trọng phát triển mô hình trung tâm chăm sóc người cao tuổi với chất lượng cao. Họ tăng cường đào tạo và tuyển dụng đội ngũ điều dưỡng viên chăm sóc người già (kaigo-shoku) không chỉ ở trong nước mà từ cả nước ngoài. Việt Nam hiện có số lượng thực tập sinh theo học và làm việc ngành này nhiều nhất ở Nhật.
Trong một chuyến đi Nhật, tôi gặp một cô gái Việt Nam quê ở miền Tây đang là thực tập sinh kaigo-shoku. Hỏi về tương lai, cô bé cho biết đang ấp ủ giấc mơ lập ra một nursing home nho nhỏ ở quê hương mình khi không còn làm việc ở Nhật nữa. Điều cô lo ngại duy nhất là văn hóa người Việt dường như vẫn chưa quen lắm với việc đưa người thân của mình vào sống ở trung tâm dưỡng lão.
Tôi hiểu và đồng cảm với lo ngại của cô bé.
Hiện tại, các thành phố lớn như TP HCM, Hà Nội đã có các trung tâm dưỡng lão chất lượng cao do tư nhân đầu tư thành lập và điều hành theo mô hình của những nước phát triển. Các trung tâm này thu hút một lượng đáng kể các gia đình có điều kiện kinh tế tham gia đăng ký sử dụng dịch vụ. Điều đó cho thấy đã và đang có sự thay đổi trong cách nghĩ của nhiều gia đình người Việt. Thậm chí, ngay chính những người cao tuổi cũng tự nhận thấy tiện ích mà các trung tâm đang hoạt động theo mô hình hiện đại cung cấp là phù hợp với cuộc sống của họ. Không ít người đã đề nghị gia đình đưa họ vào sống và sinh hoạt trong các trung tâm như vậy.
Nhưng quyết định đưa ông bà hay cha mẹ lớn tuổi vào một viện dưỡng lão vẫn không phải là điều dễ dàng. Truyền thống gia đình theo văn hóa phương Đông của người Việt vốn nặng chữ tình và chữ hiếu nên sẽ khó ủng hộ phương thức nuôi dưỡng người già theo xu hướng của một xã hội hiện đại.
Trở ngại thứ hai là phần lớn các trung tâm này yêu cầu chi phí cao hơn nhiều so với khả năng đáp ứng của đại đa số người dân có nhu cầu. Không phải người già nào muốn, cũng vào được viện dưỡng lão, đành phải sống chen chúc, chật vật, thậm chí trong cảnh "hòn bấc ném đi, hòn chì ném lại" với cháu con.
Không có gì tốt đẹp hơn cho người cao tuổi nếu có sự kết hợp hài hòa giữa tư tưởng truyền thống và cách sống hiện đại để tạo cho họ cuộc sống mới mà trong đó họ không còn cảm thấy cô đơn. Có điều kiện để bố mẹ, ông bà hòa nhập vào cuộc sống sinh hoạt chung của những người cùng lứa tuổi vào những ngày thường và trở về sum họp với gia đình trong ngày cuối tuần, ngày lễ Tết là một lựa chọn hay. Điều đáng trách, nếu có, là chỉ khi gia đình quá ỷ lại và dồn hết trách nhiệm cho các trung tâm dưỡng lão, phớt lờ hẳn đi vai trò và nghĩa vụ chia sẻ của chính mình. Đó mới là sự bỏ mặc, sự vô tâm đáng bị phê phán.
Vấn đề cuối cùng trong việc phát triển hệ thống chăm sóc, nuôi dưỡng người già là các nhà tạo lập nên các trung tâm, các viện dưỡng lão cần xây dựng một hệ thống viện phí phù hợp với mức sống của các gia đình Việt. Chất lượng và mức độ an toàn tối thiểu cũng phải được bảo đảm để tạo được niềm tin tưởng cho họ.
Khi một hệ thống hạ tầng chăm sóc người già như vậy được hoàn thiện, tôi tin nhiều người cao tuổi sẽ chọn sống vui vầy giữa cộng đồng của chính mình hơn là cô đơn và lạc lõng trong căn nhà của những đứa con bận rộn và khác biệt về các mối quan tâm.
Hà Đức Trí
" alt=""/>Già cậy viện dưỡng lão