Nhà chồng tôi trái ngược với nhà tôi, có ba anh con trai chứ không có một mụn con gái nào. Mẹ chồng tôi thi thoảng có buột miệng ước ao giá mà có một cô con gái, chỉ cần thế là bố chồng tôi cáu gắt: “Con gái làm gì, con gái mà ăn hại à. Bà là sướng nhất rồi, khi chết có tới ba thằng chống gậy. Có nhà còn vô phúc chả có thằng nào”. Tôi thực sự không biết bố chồng tôi vô tình hay cố ý, nhưng vẫn có cảm giác ông đang cạnh khóe nhà tôi khiến tôi vô cùng khó chịu.
Tôi về làm dâu, không phải là kẻ quá chây lười hay đểnh đoảng nhưng luôn luôn trong tầm ngắm của bố chồng. Sáng sớm ông mà dậy trước, thể nào ông cũng đến gõ cửa phòng gọi tôi dậy rồi càm ràm “con dâu con da, định để mẹ chồng hầu à?”. Tôi vo gạo nấu cơm, ông cũng ngồi nhìn rồi nhắc “phải vo hai, ba lần nước đấy”, tôi rửa rau ông cũng bảo “phải rửa ít nhất bốn lần mới sạch”, có lần tôi còn thấy ông săm soi bát đũa sau khi rửa xem còn có mùi, có sạch không?
Mẹ chồng tôi nói cả đời bà chịu đựng chồng đã đủ khổ, không muốn con dâu phải khổ lây, nhưng hoàn cảnh gia đình lúc này: một chú đã lập nghiệp ở xa, một chú đang du học, chỉ còn chồng tôi là con trưởng ở nhà, nhà cửa thì lại rộng rãi thênh thang, không có lý nào bố chồng lại để chúng tôi ra ở riêng. Mẹ chồng động viên tôi chịu khó nhịn, bởi bố cũng già rồi.
Về phần chồng tôi, hình như anh đã quen với việc có một ông bố quá ư là hà khắc, anh coi mọi sự chỉ là chuyện nhỏ. Mỗi lần tôi phàn nàn hay khóc vì tủi thân, vì bị xét nét, anh cũng chỉ an ủi lấy lệ kiểu “bố già rồi, em chấp nhặt làm gì”, “em sống với anh chứ có phải sống với bố cả đời đâu mà sợ”…
Mọi chuyện trở nên căng thẳng hơn khi tôi sinh con đầu lòng là con gái. Ngay khi biết tôi có bầu, bố chồng đã hồ hởi khoe với mọi người là nhà sắp có cháu đích tôn dù chưa hề biết giới tính thai nhi. Đến khi biết cái thai là con gái thì ông lầm lì suốt ngày không nói không rằng. Thỉnh thoảng ông lại cố tình nói móc chủ ý cho tôi nghe thấy: “sau này hai thằng em lấy vợ, phải bảo nó xem giống nhà gái nó thế nào, không thì chết”. Cả mẹ chồng và chồng tôi đều nói: Con trai con gái gì cũng tốt, miễn là nó khỏe, nó ngoan. Nhưng bố chồng tôi thì gắt lên: Cái nòi nhà này chỉ đẻ con trai thôi.
Suốt chín tháng mang thai là chín tháng tôi mang tủi hờn. Những lời động viên, an ủi của mọi người cũng không làm tôi bớt nguôi ngoai những câu cạnh khóe móc mỉa. Thấy bố chồng khó tính, tôi bảo chồng hay là cho tôi về sinh bên nhà ngoại. Nhưng khi chồng tôi vừa mở lời thì bố chồng tôi gắt lên: “Muốn về cho về luôn, trả về nơi sản xuất luôn”, nên dù muốn tôi cũng không dám về nữa.
Tôi sinh con, anh em làng xóm đến thăm nom. Ai đến bố chồng tôi cũng chép miệng: “đất đai nhà tôi rộng, nhưng thằng anh mà không đẻ được đích tôn thì cho thằng em tất”. Với bố mẹ tôi ông cũng nói không kiêng dè khiến tôi vô cùng xót xa vì thương bố mẹ. Cứ hễ có chuyện gì ông không hài lòng về tôi là ông lại dọa “trả mày về nơi sản xuất”. Nhiều khi tôi ức quá không chịu được liền cãi lại ông. Tôi nói: “sinh con gái hay con trai là do chồng quyết định chứ chẳng liên quan gì đến nòi nhà con cả. Với lại sinh con gái thì có gì là xấu, nhà con bốn đứa con gái nhưng bố mẹ con chẳng hề một phút phiền lòng. Con chưa bao giờ làm bố mẹ con buồn cho đến khi con lấy chồng. Bố đừng suốt ngày dọa trả con. Nếu không sống được, tự khắc con sẽ đi ra khỏi nhà”. Và thế là bố chồng tôi hất nguyên bộ ấm trà xuống sân chửi tôi “đồ con dâu mất dạy”.
Tôi bảo với chồng tôi, tôi chẳng có tội tình gì cả, gia đình tôi cũng chẳng đắc tội gì với nhà anh vì vậy không có lý do gì để chịu đựng bị sỉ nhục cả. Một là chúng tôi ra thuê nhà ở riêng, hai là tôi đưa con về nhà ngoại ở. Chứ cứ tình hình này thì đến khi sinh đứa thứ hai là con gái cũng phải đi thôi chứ chịu sao thấu. Chồng tôi cũng thương tôi nhưng anh hình như cũng có phần e sợ bố, anh nói tôi để anh thu xếp. Nói qua nói lại thành ra vợ chồng to tiếng cãi nhau.
Nhiều người nghe tôi kể, không tin có ông bố chồng nào lại gọi cửa thức con dâu dậy mỗi sáng mai, hay ở nhà mở tủ con dâu ra đếm bao nhiêu cái váy rồi mắng con dâu tiêu xài hoang phí. Qua lời kể của bố chồng tôi, vài người còn nói sau lưng tôi rằng tôi là thể loại chẳng ra gì. Thôi thì đã xấu thì cho xa luôn. Nhưng mẹ tôi thì khóc suốt, nói rằng nếu chồng tôi không đồng ý ra riêng thì tôi cũng phải chịu, lấy chồng thì phải theo chồng, con thì còn nhỏ nữa, ai lại bỏ chồng chỉ vì cha chồng khó tính bao giờ. Nhưng tôi có muốn làm vợ hiền dâu thảo trong hoàn cảnh này cũng không làm được.
![]() Bố chồng ngoại tình vẫn lớn tiếng mắng mỏTôi lấy chồng đến nay ngót 10 năm, vợ chồng tôi sống chung cùng bố mẹ ở căn nhà 4 tầng mặt phố. Bạn bè ai cũng bảo tôi tốt số, lấy chồng có của ăn của để, không phải vật vã tích cóp mua nhà như chúng nó. " alt=""/>Tâm sự: Bố chồng luôn miệng dọa trả tôi 'về nơi sản xuất'![]() ![]() Mỗi độ tiết xuân về, lác đác đâu đó vài cơn mưa phùn trên phố chiều cuối năm, mùi âm ẩm, lành lạnh xộc vào mũi khiến tôi nhớ tới vị Tết của ngày mà tôi còn thơ bé… Cuộc sống hiện đại, Tết giờ khác nhiều rồi, vẫn “bánh chưng xanh, thịt mỡ, dưa hành, câu đối đỏ” nhưng nhàn nhạt, như thiếu hẳn đi thứ gì đó làm nên hương Tết.
Có lẽ bởi khi vật chất đủ đầy, quanh năm ngày tháng chẳng thiếu thốn chi nên ngày Tết thiếu đi sự háo hức. Xưa chuẩn bị cho Tết, phải tích cóp, dành dụm cả năm trời. Bắt đầu 23 tháng Chạp cúng ông Công ông Táo là mẹ tôi đã lo bày biện, dọn dẹp ban thờ, mua sắm vật dụng, thực phẩm. Những ngày giáp Tết, ba tôi dẫn mấy đứa con lít nhít, miệng như tép nhảy đi chợ mua chậu quất, vài chục hoa dơn đỏ rực về cắm lục bình. Nay muốn mua gì, thích gì chỉ cần đi một giờ là đủ, có khi gọi cuộc điện thoại, hàng sẽ giao đến tận nhà. Tôi nhớ chiều 30 Tết, mẹ tắm cho tôi bằng nước mùi, thứ lá cây khi đun sôi hương thơm tỏa ra khắp ngóc ngách, từ trên nhà, dưới bếp, xua tan đi những mệt mỏi, muộn phiền cùng không khí ảm đạm. Bà bảo như vậy mới tẩy sạch hết bụi bặm của một năm, mặc cho tôi bộ quần áo còn cứng nếp hồ. Chao ôi! tôi nhớ lại sao mà thích thú. Đêm giao thừa, khi tiếng chuông đồng hồ điểm 12 giờ, chị em tôi xúng xính đứng xếp hàng, xem ba mẹ soạn mâm cỗ cúng gia tiên, đất trời, lầm rầm khấn vái. Nén nhang thơm của thời khắc giao mùa quyện vào không gian, văng vẳng đâu đó tiếng reo từ niềm vui, hạnh phúc và lời chúc tụng nhau một năm mới bình an. Sáng mùng 1, ba mẹ gọi ra phát vốn, dặn dò phải cẩn thận, không gây đổ vỡ đồ vật vào ngày đầu năm kẻo mang vận rủi vào nhà, rằng kị quét tước nhà cửa tránh quét mất tài lộc... Bà đưa chị em tôi đi chùa. Trong kí ức non nớt của tôi ngày ấy, cũng chẳng hiểu hết được ý nghĩa thiêng liêng của việc sớm đầu năm lên chùa nhưng cũng ra chiều thành kính, nghiêm túc lắm.
Thích nhất là được xúng xính quần áo mới, theo mẹ lên phố, ngắm con đường rợp hoa đào bung nở... Ngắm hàng tò hè bằng bột nếp nhuộm phẩm màu, thơm dẻo đủ hình thù, từ nụ hoa hồng thắm đến hình Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới…, đếm xem mình được bao nhiêu tiền mừng tuổi với lũ bạn thò lò mũi xanh… Cái quãng đời thơ ấu đầy những ngọt ngào mang hương tết cổ xưa của tôi đi đâu mất rồi... Ba mẹ tôi giờ tuổi đã cao, mái đầu bạc theo vết ố thời gian, các con đều trưởng thành, dâu rể, cháu chắt đùm đề. Nhưng mỗi dịp Tết đến, bà vẫn lụi cụi sửa soạn lại ban thờ gia tiên, bày mâm ngũ quả mời các cụ về ăn Tết, nhắc nhở con cháu quay về quây quần, sum họp bên bữa cơm tất niên. Tôi chợt nhận ra một điều, Tết xưa hay Tết nay, có thay đổi ra sao chăng nữa nhưng giá trị về gia đình, tình yêu thương và sự gắn kết sẽ luôn đọng lại trong trái tim mỗi người… ![]() Túp lều hạnh phúc nơi bùn lầy dưới chân, muỗi vo ve trên đầuChúng tôi đến thăm vợ chồng ông vào một buổi chiều cuối năm. Sau cơn mưa trái mùa, con đường đến nơi ông ở vô cùng lầy lội. " alt=""/>Tết này rạo rực nhớ Tết xưa...
|