"Tôi rất vui mừng nhưng cuối cùng đó là quyết định ngu ngốc và tôi hối hận rất nhiều".
Ca phẫu thuật của Parralo gặp trục trặc. Cô cảm thấy cơ thể bị biến dạng nhưng không có tiền để kiện phòng khám hoặc tiến hành một cuộc phẫu thuật khác nhằm khắc phục sự cố.
"Trước cuộc phẫu thuật, tôi hầu như không được thông báo về bất cứ điều gì. Họ cứ nói như sự cố là một điều gì đó bình thường, rằng bộ phận cấy ghép có thể vỡ ra nhưng không chịu trách nhiệm", cô nói.
Ở nhiều phòng khám giá rẻ, người giải thích mọi thứ cho bệnh nhân (hay đúng hơn là khách hàng) là nhân viên bình thường, không được đào tạo về y tế. Khách hàng có rất ít thời gian nói chuyện trực tiếp với bác sĩ phẫu thuật.
Theo các chuyên gia, hiệp hội y tế, điều này cùng với các chương trình khuyến mại rầm rộ và việc tiếp xúc ngày càng nhiều với hình ảnh đẹp phi thực tế, đặc biệt là qua mạng xã hội, đang tạo ra nhận thức mù mờ về tác động của các phương thức làm đẹp.
Bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ Diego Tomás Ivancich cho biết: "Một số người nghĩ rằng quy trình giống như đến tiệm làm tóc. Họ không hiểu rằng các biến chứng có thể xảy ra sau khi phẫu thuật".
Tiền nào của nấy
Các phòng khám giá rẻ như cho mọc lên ngày càng nhiều đang làm gia tăng những trường hợp phẫu thuật thẩm mỹ thất bại, gặp biến chứng.
Hiệp hội Phẫu thuật Tạo hình Thẩm mỹ Quốc tế (ISAPS) nhận thấy xu hướng gia tăng các cuộc phẫu thuật thẩm mỹ trong những năm tới, sau khi đại dịch làm giảm số liệu thống kê vào năm 2020.
Trước đại dịch, Mỹ, Brazil và Đức là những nước thực hiện nhiều ca phẫu thuật thẩm mỹ nhất.
Yolanda Cabrera, giảng viên ngành giới và định kiến tại Đại học Valencia, giải thích rằng điều này một phần có thể là do truyền thông xã hội đã củng cố các tiêu chuẩn khắt khe về ngoại hình.
Bác sĩ phẫu thuật Diego Tomás cảnh báo bất kỳ ai đang có ý định phẫu thuật thẩm mỹ tại các phòng khám giá rẻ hãy thật cẩn trọng và cân nhắc.
"Không có cái gọi là bữa trưa miễn phí. Họ tiết kiệm vật liệu, tiền lương, cơ sở vật chất, không để bệnh nhân ở lại đủ thời gian sau phẫu thuật. Họ chỉ có một bác sĩ gây mê duy nhất cho hai ca phẫu thuật cùng lúc. Điều này khiến nguy cơ gặp biến chứng tăng lên".
Esther Pineda, tác giả của Beautiful to die for: Gender stereotypes and aesthetic violence against women, nói: "Phẫu thuật thẩm mỹ ngày càng phổ biến, được đại chúng hóa. Nó không còn là đặc quyền của những người giàu nữa. Nhưng điều gì cũng có mặt trái, kể cả sự phát triển của ngành làm đẹp giá rẻ".
Pineda ám chỉ chương trình "đi 3 tặng 1" (phẫu thuật 3 người, miễn phí một người), các gói dịch vụ phẫu thuật ở quốc gia khác bao gồm vé máy bay, khách sạn và phẫu thuật rẻ hơn nếu đi đông người.
Tuy nhiên, tất cả chỉ là chiêu trò câu kéo khách hàng của một số phòng khám. Francisco Menéndez, bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ hơn 40 năm kinh nghiệm, than thở rằng những trung tâm này không được quản lý bởi bác sĩ, mà chủ yếu do doanh nhân điều hành.
Mạng xã hội khuếch đại nỗi sợ
Nhà tâm lý học lâm sàng Aurora Gómez, chuyên gia về các hành vi kỹ thuật số, giải thích rằng chúng ta có xu hướng kết luận những gì mình thấy thường xuyên nhất chính là điều bình thường, chuẩn mực.
"Thanh thiếu niên thường thấy gì nhất? Đó là các hình ảnh được chỉnh sửa trên mạng xã hội: đôi mắt mở, da không nếp nhăn, gương mặt trẻ trung. Điều đó dần trở nên 'bình thường' và họ bắt đầu thay đổi nhận thức về cơ thể của chính mình".
Gómez nói về rối loạn bản thể (somatization sisorder), bệnh lý mạn tính trong đó bệnh nhân than phiền nhiều về cơ thể, có thể được tạo ra do liên tục tiêu thụ vẻ đẹp không thực tế.
"Người bệnh tạo ra nhận thức thay đổi về bản thân. Khi ngoài đời không còn bộ lọc (filter) như mạng xã hội, cách duy nhất để đạt được hình ảnh hoàn hảo đó là dao kéo".
Điều đó phù hợp với những gì nhà xã hội học Esther Pineda định nghĩa là aesthetic violence (tạm dịch: bạo lực thẩm mỹ): Một tập hợp những câu chuyện kể, lời nói, hành động gây áp lực hoặc hình thức phân biệt đối xử đối với phụ nữ để buộc họ phải đáp ứng các tiêu chuẩn về cái đẹp.
Áp lực xã hội gây ra những hậu quả về thể chất và tâm lý đối với phụ nữ và điều đó thường dựa trên 4 cơ sở: phân biệt giới tính, chứng sợ tuổi già, phân biệt chủng tộc và chứng sợ béo.
Pineda giải thích nhu cầu về nữ tính, gầy, trắng và trẻ trung đã được duy trì theo thời gian và cách mà bạo lực thẩm mỹ được thực hiện ngày nay đã làm gia tăng điều đó.
"Trước đây, chúng ta chỉ nghe nhận xét từ các thành viên trong gia đình, bạn bè, đồng nghiệp, nhưng bây giờ cơ thể chúng ta thường xuyên tiếp xúc với sự đánh giá của vô số người, dù biết hay không, thông qua mạng xã hội".
Theo Zing
" alt=""/>Tiền mất tật mang vì ham phẫu thuật thẩm mỹ giá rẻBà Võ Xuân Lan, mẹ ruột của Trang kể trong chương trình Gõ cửa thăm nhà: “Lúc sinh Trang, tôi bị băng huyết nên phải nằm trong phòng hồi sức cả tuần lễ. Trang lúc đó rất yếu nên tôi gửi cho chị Nguyễn Thị Xuân (thường gọi là dì Hai) chăm sóc thay”.
Sau 3 tháng, bệnh tình của bà Lan dần thuyên giảm. Vợ chồng bà đến nhà của dì Hai đón Trang về. Thế nhưng, trong những ngày ở nhà với mẹ, Trang khóc liên tục, người yếu ớt thấy rõ. Xót con, bà Lan đành gửi Trang cho dì Hai tiếp tục nuôi dưỡng, còn mình thường lui tới thăm nom. Cũng trong khoảng thời gian này, bà nhận thấy con gái có sự phát triển không bình thường, tay chân không thẳng như những đứa trẻ khác.
Lo lắng, bà Lan đưa con đi khám ở một bệnh viện tại TP.HCM. Tại đây, bác sĩ chẩn đoán Trang mắc bệnh xương thủy tinh bẩm sinh và không có cách nào chữa trị.
“Bác sĩ khuyên gia đình phải chăm sóc Trang thật cẩn thận, tránh làm gãy xương. Tôi và dì Hai nhẹ nhàng hết cỡ nhưng rồi con bé vẫn bị gãy xương”, bà Lan nghẹn lời.
Tiếp lời mẹ, Trang tâm sự: “Lúc còn nhỏ, tôi chỉ cần ho hay hắt xì cũng sẽ bị gãy xương. Tất cả các nơi có xương gần như bị gãy hết. Mỗi lần gãy như vậy là phải nằm bất động mấy tháng liền chờ lành. Cái cảm giác đó không thể gọi là đau mà nó thực sự khủng khiếp”.
Khoảng 5 - 6 tuổi, Thuỳ Trang đã bắt đầu nhận thức được những điều không bình thường của cơ thể. Cảm giác mặc cảm, tự ti từ đó luôn quấn lấy Trang.
Cô gái nhỏ nhận thấy cơ thể của mình quá mong manh và chạnh lòng khi nhìn thấy bạn bè đồng trang lứa vui vẻ đến trường. Trang cũng đau đớn khi nghe mọi người bàn tán về khiếm khuyết của mình.
“Họ nói nhìn tôi tật nguyền đáng sợ vậy sao ba mẹ không bỏ đi mà còn nuôi làm gì. Tôi đau lắm”, Trang ứa nước mắt.
Thùy Trang nhiều lần nghĩ đến những điều tiêu cực mà khủng khiếp nhất là “bây giờ mình chết đi chắc cũng không có gì luyến tiếc”.
Nhưng rồi, giữa dòng suy nghĩ hỗn độn đó, Trang nhớ người thân và tình yêu thương xung quanh. Như xương rồng giữa sa mạc đầy khắc nghiệt, cô lại mạnh mẽ vực dậy tinh thần và tiếp tục hành trình.
Người mẹ thứ hai
Có lẽ may mắn nhất của cuộc đời Trang là gặp được dì Hai, người không ruột rà nhưng lại cùng cô gái trải qua bao giông bão. Ngoài mẹ, dì Hai là chỗ dựa tinh thần vững chắc, giúp Trang vượt qua những thời điểm nảy sinh suy nghĩ tiêu cực.
Dì Hai là một tu sĩ. Bà tu tập tại gia, ăn chay trường. Thế nên khi sống với dì Hai, Trang cũng tập ăn chay từ nhỏ. Mỗi lẫn thử ăn đồ mặn, Trang đều nôn ói, phải đi bệnh viện.
Một lần, nghe lời người khác chỉ, bà Lan nấu súp xương cho Trang uống. Bà hy vọng món ăn này sẽ giúp xương Trang chắc hơn. Không ngờ lần đó, Trang nhập viện, tưởng đã không qua khỏi.
Nhớ lại kỷ niệm 23 năm chăm sóc Trang, dì Hai bộc bạch: “Tôi mang vác cái gì cũng thấy nặng. Vậy mà, khi bế Trang, tôi thấy nhẹ vô cùng. Mỗi lần Trang đi làm từ thiện, tôi bế con bé suốt mấy trăm km trên xe máy nhưng vẫn không thấy mệt. Từ ngày có Trang, tôi thấy cuộc sống vui lên nhiều lắm”.
Những lần Trang bệnh, nửa đêm, dì Hai vẫn gõ từng cửa tiệm, mua thuốc về cho cô uống.
Trong một chuyến từ thiện ở Trà Vinh, Trang bị té khỏi xe lăn, gãy lìa xương. Lúc đó không có gì để băng bó, dì Hai ôm chỗ gãy xương của Trang, leo lên xe máy cho người ta chở đến nơi băng bó cách đó hơn 200km.
“Trên xe, dì Hai cứ nói 'ráng lên con, sắp về tới nhà rồi' nên tôi không thấy đau gì hết. Tôi vượt qua được cơn đau đó đều nhờ lời động viên của dì. Dì như người mẹ thứ hai của cuộc đời tôi”, Trang chia sẻ.
Biết mọi người yêu thương, lo lắng cho mình, Trang luôn cố chịu đựng và thường khóc một mình. Mỗi lần gãy xương, dù rất đau nhưng cô luôn nằm im trên giường, càng đau cô càng im lặng.
Mẹ và dì Hai đều ngạc nhiên khi nghe Trang bộc bạch về những suy nghĩ tiêu cực mà cô từng nghĩ đến. Bởi, cô chưa từng để lộ tâm tư ấy cho những người xung quanh hay biết.
Nghe con chia sẻ, bà Lan rưng rưng nói: “Ước gì con khoẻ mạnh thì đổi gì tôi cũng đổi. Mấy lần ngủ mơ thấy con đi được, tôi dắt nó đi mua giày, mua áo đầm. Tôi mừng khủng khiếp, vậy mà mở mắt hoá ra mình nằm mơ”.
Khi được hỏi về một niềm mong ước, Thuỳ Trang cho biết: “Tôi có một nhóm bạn đều bị xương thuỷ tinh. Các bạn đều không có công việc ổn định. Chúng tôi ở đó để truyền năng lượng tích cực, dạy nghề, tâm sự… với nhau. Từ đó, chúng tôi cảm thấy cuộc sống vui vẻ hơn”.
Trải qua bao đau đớn, Thùy Trang đồng cảm sâu sắc với nỗi đau và sự khó khăn của những người đồng cảnh ngộ. Do đó, cô muốn giúp đỡ, lan tỏa tình thương đó đến những hoàn cảnh khó khăn khác.
Hiện tại, Thuỳ Trang đang sở hữu cửa tiệm Vườn của Mộc, chuyên làm hoa giấy thủ công. Cách đây 5 năm, cô học cách làm hoa giấy trên mạng xã hội.
Khoảng 3 năm gần đây, Trang bắt đầu bán những sản phẩm mà mình làm ra. Công việc này không chỉ giúp cô có thêm thu nhập, mà còn là đam mê, niềm tin của cô gái có nghị lực sống phi thường. Đó cũng là thông điệp mà Trang muốn gửi gắm đến những người đồng cảnh ngộ.