- Màn trình diễn tưng bừng trước Real Madrid trong trận “El Clasico” vừa qua cho thấy,ãybánMessingayvàluôbảng xếp hạng v league đây là thời điểm thích hợp nhất để Barca bán siêu sao Lionel Messi.
- Màn trình diễn tưng bừng trước Real Madrid trong trận “El Clasico” vừa qua cho thấy,ãybánMessingayvàluôbảng xếp hạng v league đây là thời điểm thích hợp nhất để Barca bán siêu sao Lionel Messi.
Hiểu tâm lý của người bị mất đồ chắc hẳn đang rất lo lắng, chàng trai quê ở Thốt Nốt, Cần Thơ, quyết tìm bằng được địa chỉ để gửi lại.
Anh chợt nhớ trên bằng lái xe thường ghi địa chỉ cá nhân. Tra cứu trên Google Map, Nghĩa thấy nhà của chủ nhân chiếc ví cách nơi mình đang đứng chỉ gần 5km nên chạy xe tới.
Khi đến nơi, Nghĩa hoang mang không biết đâu là nhà mình cần tìm vì có vài ngôi nhà nằm ở chung một vị trí. Anh đánh liều thử hỏi một người đàn ông đang làm đất cho cây đứng ở gần đó.
Nghe Nghĩa mô tả muốn tìm địa chỉ ngôi nhà để trả lại món đồ, người đàn ông nhìn thấy chiếc ví quen thuộc, vội vàng cúi rạp người xuống cảm ơn. Thậm chí, ông còn rơm rớm nước mắt khi biết anh tự chạy xe đến tận nơi để trả lại món đồ đã mất.
"Cảm ơn con nhiều lắm. Con là người Hàn Quốc phải không?", người đàn ông hỏi vì thấy chàng trai Việt có ngoại hình trắng trẻo, thư sinh.
"Dạ không, con là người Việt Nam chú ạ", Nghĩa vui vẻ trả lời.
Để bày tỏ lòng cảm ơn, người đàn ông rút tiền trong một chiếc ví khác lấy ra 2.000 yen (hơn 300.000 đồng) để tặng Nghĩa. Ông còn hỏi tên và địa chỉ nhà nhưng anh từ chối vì sợ rằng người đàn ông sẽ đến tận nơi để cảm ơn một lần nữa.
Người đàn ông Nhật Bản xúc động, cúi rạp người cảm ơn chàng trai Việt Nam (Ảnh cắt từ clip).
"Người Nhật Bản là như vậy đó. Họ muốn gửi tặng chút gì đó dù bản thân mình mang ví tới trả không vì mục đích này", chàng trai Cần Thơ cho biết.
Sinh năm 1991, Nghĩa sang Nhật Bản từ năm 2016 dưới diện kỹ sư. Hiện anh làm công việc vận hành cơ khí máy CNC tại một công ty ở địa phương.
Nhớ lại ngày đầu mới "chân ướt chân ráo" sang xứ người, chàng trai Cần Thơ gặp vô vàn khó khăn. Thời điểm đó, trở ngại lớn nhất với anh là ngôn ngữ chưa thành thạo. Anh cũng là một trong những người Việt đầu tiên đến thành phố này nên giai đoạn đầu mọi thứ đều phải tự mày mò.
Có lần, Nghĩa cùng nhóm bạn đi chơi nhưng không biết đường dù đã tra Google Map. Cả nhóm dừng lại hỏi đường ở một cửa tiệm. Không ngờ, chủ cửa tiệm định đóng cửa và nói sẽ chở xe dẫn cả nhóm đi. Vì không muốn làm phiền, Nghĩa cố gắng hỏi đường cặn kẽ để tự đi. Nhưng đây cũng là một trong những ấn tượng tốt đẹp đầu tiên của người dân Nhật Bản trong mắt anh.
Một lần khác, anh đi tàu điện nhưng lại lạc đường. Anh được một người đàn ông ngoài 40 tuổi sẵn lòng bỏ chuyến đi của mình để đưa anh về tận nơi. Sau đó, người này mới bắt ngược tàu điện để trở về.
"Người Nhật sống có nguyên tắc, lịch sự, nhưng cũng rất nhiệt tình nên tôi lúc nào cũng muốn làm một điều gì đó để cảm ơn nước Nhật", anh nói.
Ở môi trường làm việc, anh cũng may mắn gặp được những đồng nghiệp dễ mến, sẵn lòng hỗ trợ đồng nghiệp ngoại quốc khi gặp phải khó khăn.
"Cuộc sống thì ở đâu cũng sẽ có người nọ, người kia. Đó là điều không thể tránh khỏi. Nhưng với cá nhân tôi, khi làm việc ở đây, tôi chưa từng gặp phải trường hợp bị bóc lột hay chèn ép. Lúc nào tôi cũng muốn được làm một điều gì đó để thay đổi hình ảnh người Việt Nam trong mắt người Nhật Bản", anh bộc bạch.
Đã gắn bó với quốc gia này gần chục năm nhưng Nghĩa dự định sẽ ở thêm một thời gian nữa rồi mới trở về quê hương lập nghiệp. Chia sẻ về dự định tương lai, anh muốn ở lại để học hỏi sâu về kinh nghiệm quản lý của người Nhật, tích lũy cho mình một số vốn nhất định trước khi về.
"Khi về Việt Nam, tôi muốn mở một công ty xây dựng để xây tặng nhà cho những hoàn cảnh khó khăn. Tôi rất mong tìm được người cùng chung ý tưởng với mình", anh tâm sự.
Theo Dân Trí
Cuộc sống: tình người, tình thú
Chúng tôi có mặt tại điểm biểu diễn xiếc thú của đoàn xiếcthú Hồng Lộc bên trong khu du lịch Suối Tiên (P. Tân Phú Q. 9 TP.HCM) Bước vàotrong, quang cảnh vô cùng sinh động. Hơn 10 người - đa số là thanh niên đangluyện thú.
![]() |
Sân khấu xiếc thú Hồng Lộc bên trong KDL Suối Tiên |
Người đàn ông đứng tuổi ăn mặc đơn giản. Trong tay ông, conkhỉ đang riu ríu làm theo những lời ông nói. Nó đứng. Nó ngồi. Nó tréo chân nhưngười ....
Ông là NSUT Lê Hồng Lộc, 60 tuổi. Ông là người lập ra và làmchủ đoàn xiếc Hồng Lộc từ hơn 10 năm nay. Trước đây, ông công tác tại liên đoànXiếc VN. Gần đây, tuổi đã cao ông xin về hưu để chuyên tâm với đoàn xiếc theo môhình xã hội hóa này.
![]() |
NSUT Lê Hồng Lộc, giám đốc đoàn xiếc đang luyện tập thú. |
![]() |
Nhào lộn |
Con khỉ trong tay ông đã xong bài huấn luyện. Ông cột nó vàomột góc và đưa tận tay nó một quả dưa leo. Con thú mừng rỡ chụp lấy và nhai ngấunghiến. Dường như có một sợi dây vô hình nào thắt chặt tình cảm giữa người vàthú.
"Con thú từ hoang dã đem về huấn luyện, bước đầu chúng khôngthương mình đâu anh à. Sau nhiều tháng, có khi cả năm con thú thuần thục, mìnhtiếp tục huấn luyện về tâm lý để từ đó, chúng và người huấn luyện trở nên thânthương hơn".
Ông Lộc cho biết thêm, hiện đoàn xiếc của ông có tất cả 12loại thú vừa thú rừng vừa thú nhà gồm gấu, khỉ, cá sấu, trăn, vượn, chim, chósói, chó nhà, rắn, dê, gà vịt, heo. Công việc huấn luyện các loại thú rừng xemra còn dễ hơn các loại thú nhà. Mỗi loài có cái khó riêng của nó. Công việc củamình là làm sao có kịch bản tốt, tác phẩm hay để đưa lên sân khấu biểu diễn.
Tất cả các loài thú ở đây hiện không còn trong giai đoạn huấnluyện. Chúng đã thuần thục mọi động tác nhưng không thể lơ là với chúng được bởi- cũng như người - văn phải ôn võ phải luyện. Hàng ngày chúng tôi đều tập, tứclà ôn bài cho chúng. Mỗi con thú có một năng khiếu riêng mình khai thác được hếtnăng khiếu của nó sẽ có được tác phẩm hay thôi...
![]() |
Tập ngồi tréo chân |
Diane Ward, 58 tuổi, sống ở Uffculme, Vương quốc Anh, được nhận làm con nuôi từ khi còn nhỏ.
Sinh ra ở Michigan (Mỹ), một tiểu bang đã niêm phong hồ sơ nhận con nuôi, cô chỉ biết tên của mẹ mình. Điều này khá phổ biến và cô được cho biết mình là con một.
Lúc đầu, Ward giúp chồng - một người cũng là con nuôi - tìm kiếm gia đình ruột thịt của anh, rồi sau đó cô cũng mua bộ xét nghiệm DNA MyHeritage vào tháng 12/2020.
Sau khi gửi mẫu của mình, vài tháng sau, Ward nhận được kết quả đó cho thấy cô có một người em họ tiềm năng, người mà cô đã nhắn tin qua trang web, mong muốn tìm hiểu thêm. Sau đó, người em họ nói với Ward điều cô ấy mong đợi: cô có thể có một em gái.
Mary McLaughlin, 55 tuổi, sống ở Paragould, bang Arkansas, nhưng cũng sinh ra ở Michigan (Mỹ). Cô được nuôi dưỡng bởi mẹ ruột của mình trong 3 năm đầu trước khi bà qua đời vì ung thư vú. Sau đó, cô được đưa đi làm con nuôi.
McLaughlin cũng được cho biết, cô là con một và chỉ có một bức ảnh của mẹ để kết nối cô với gia đình.
Ward và McLaughlin đều lớn lên với khao khát tìm kiếm mối liên hệ với gia đình ruột thịt của mình, vì thế cả hai rất vui mừng khi có một cuộc gọi video để gặp gỡ. Trong cuộc gọi video, McLaughlin ngay lập tức thấy sự giống nhau giữa Ward và người mẹ quá cố của cô.
“Nó giống như tôi đã tìm thấy chân còn lại của mình. Khi tôi nói chuyện với cô ấy trên Zoom lần đầu tiên, đó là một cảm giác khó tin”.
“Chồng cô ấy tình cờ đi ngang qua và anh ấy nói ‘Đúng, đó là em gái của em’. Chúng tôi cũng có tính cách giống nhau nữa”.
Sau cuộc gọi, McLaughlin cũng đã mua một bộ DNA từ MyHeritage, điều này xác nhận rằng hai người thực tế là chị em cùng mẹ khác cha. Ward thậm chí còn phát hiện ra rằng, có thời kỳ, cô sống cách em gái và mẹ mình chỉ vài dãy nhà.
Hai chị em bắt đầu nói chuyện với nhau mỗi ngày và cuối cùng đã gặp trực tiếp lần đầu tiên tại một ngôi nhà trên bãi biển ở Bắc Carolina, Mỹ. Ward nói: “Chúng tôi đã đi tắm biển, tắm nắng và tán chuyện cả ngày”, Ward nói.
Đăng Dương(Theo New York Post)
" alt=""/>Cặp chị em tái hợp sau 55 năm không biết mình có ruột thịt