- Yến tiệc tân khoa là một hình ảnh tiêu biểu cho giáo dục khoa cử Nhohọc. Nữ sinh Đồng Khánh là hình ảnh chỉ xuất hiện khi Việt Nam có "Tây học".
Đại tướng Võ Nguyên Giáp: Thầy giáo dạy Lịch sử nổi tiếng
- Yến tiệc tân khoa là một hình ảnh tiêu biểu cho giáo dục khoa cử Nhohọc. Nữ sinh Đồng Khánh là hình ảnh chỉ xuất hiện khi Việt Nam có "Tây học".
Thú thực, cho đến lúc này, tôi mới thấm lời khuyên của mẹ cũng như chị gái tôi ngày tôi về thông báo sẽ tổ chức đám cưới với cô ấy, người vợ hiện tại của tôi: Đừng dại mà lấy vợ hoang tàn, làm bao nhiêu cũng vẫn không đủ.
Không phải ngẫu nhiên, mẹ và chị gái tôi lại ngần ngại khi thấy tôi quyết định lấy cô ấy, một cô gái mà đám thanh niên trong công ty tôi ai cũng mơ ước: Xinh đẹp, sắc sảo và có công việc ổn định. Ngay từ thuở yêu đương, cô ấy đã tỏ rõ là một người tiêu hoang.
Lần đầu về nhà tôi chơi, được phân công nấu bữa cơm trưa, cả nhà tôi đã choáng ngợp khi thấy cô ấy xách về tận hai làn đầy ắp dù nhà chỉ có 5 người. Khi giở làn thức ăn ra mọi người còn ngạc nhiên hơn khi thấy toàn là những món đồ ăn cao cấp như tôm hùm, bề bề, thịt dê, nộm rau câu… Hẳn nào, lúc vào cửa hàng, cô ấy đã không ngần ngại lấy từ ví tôi 5 tờ 500.000 đồng.
Cô ấy hay đem chuyện nhà nọ mua ô tô, nhà kia chồng tặng vợ kim cương để trêu tức tôi. Và 1 lần cô ấy còn cả gan bảo: Đàn ông mà không mua nổi nhà, xe như tôi được coi là… hèn, bất tài vô dụng. Ảnh minh họa.
Một lần khác, khi được giao trọng trách mua hoa quả về biếu giỗ đầu người bác họ nhà tôi, cô ấy lại một lần nữa khiến nhà tôi ngạc nhiên khi đặt cả một giỏ hoa quả có đến mười mấy loại được xếp theo hình công, phượng hết sức cầu kỳ. Giỏ quả tới hơn 1 triệu đồng này tuy đẹp nhưng thật chẳng phù hợp với một đám giỗ ở làng quê nghèo. Cũng vì giỏ quả này mà cả làng nhà tôi đồn ầm lên rằng tôi yêu con đại gia.
Và dù nhà tôi cách trung tâm Hà Nội có hơn 30 km nhưng lần nào về nhà tôi chơi, cô ấy cũng đòi đi bằng taxi. Cô ấy bảo đi ô tô cho sạch và đỡ mưa, đỡ nắng dù tiền taxi bằng tiền công hơn 1 ngày làm việc của cô ấy.
Bản thân tôi, cũng nhiều lần rơi vào cảnh khốn đốn vì thói chi tiêu bốc đồng của cô ấy. Có lần đi chơi, chỉ vì thích mấy đồ mỹ phẩm, mà cô ấy đã móc gần như sạch ví của tôi khiến nửa tháng còn lại đó tôi phải vay bạn tiền tiêu.
Tuy vậy, tôi vẫn quyết cưới cô ấy vì ngoài thói tiêu hoang ra, cô ấy khá sắc sảo, nhanh nhẹn, dù không phải dạng hiền lành nhưng cô ấy cũng luôn biết điều và biết đối nhân xử thế. Đặc biệt, cô ấy có vẻ ngoài khá xinh đẹp. Là đàn ông mà, ai chẳng say đắm phụ nữ đẹp.
Tuy nhiên, khi về sống với nhau rồi tôi mới thấy lấy phải người vợ tiêu hoang thật kinh khủng.
Ai đời, dù chúng tôi còn ở nhà thuê mà cô ấy tiêu pha cứ như vợ đại gia không bằng. Tuần nào theo lịch của cô ấy cũng có ngày đi mua quần áo, giày dép. Cô ấy yêu việc mua sắm đến khủng khiếp, quán nào, hãng nào cứ có bộ sưu tập mới là cô ấy biết ngay, tìm đến và mua ngay.
![]() |
Cô ấy mua nhiều đến mức một tủ quần áo bốn buồng mà vẫn không thể chứa hết đồ của riêng cô ấy. (Ảnh minh họa) |
Cô ấy mua nhiều đến mức một tủ quần áo bốn buồng mà vẫn không thể chứa hết đồ của riêng cô ấy. Cũng vì mua nhiều nên phần lớn quần áo của cô ấy cô đều không đụng đến lần thứ 3.
Đồ mặc đã vậy, đồ ăn cô ấy còn cầu kỳ hơn nhiều. Cô ấy không bao giờ có khái niệm mua thức ăn ở chợ cóc, hay các quầy trong chợ lớn. Cứ mua đồ ăn là cô ấy đến thẳng các cửa hàng đồ ngoại nhập hoặc có thương hiệu lớn mà giá cả có khi gấp đôi, gấp ba đồ ngoài chợ thông thường. Phương châm của cô ấy là: Miếng ăn vào miệng là phải an toàn nên không tính chuyện đắt rẻ.
Không chỉ mua đồ đắt mà cô ấy còn mua rất nhiều. Lần nào làm bít tết cho hai vợ chồng, cô ấy cũng phải mua đến cả cân thịt bò, mà ăn không hết là cô ấy đổ đi ngay vì bảo thức ăn ăn lại sẽ sinh bệnh. Tôi nhiều lần nhắc nhở vợ rằng mua ít đi cho đỡ lãng phí nhưng cô ấy vẫn chứng nào tật đấy.
Cũng vì thói tiêu hoang này mà nhà chỉ có hai vợ chồng son, trong khi lương tôi cũng không phải dạng thấp, tới 25 triệu/tháng và lương cô ấy 7 triệu nữa song có tháng vẫn rơi vào cảnh chưa hết tháng đã hết tiền, vợ chồng chia nhau 50 nghìn ăn sáng.
Chúng tôi kết hôn đã được hơn một năm, cũng chưa phải chi tiêu việc gì lớn vậy mà cho đến nay chúng tôi vẫn chưa có nổi đồng tiền tiết kiệm nào. Thỉnh thoảng có đợt hết tiền đột xuất, chúng tôi vẫn phải vay tiền bạn bè.
Chúng tôi chưa có nhà và từ lâu tôi đã nói cô ấy tích góp tiền để mua nhà trả góp nhưng cô ấy cứ ừ hữ cho qua. Và với tình trạng này không biết đến bao giờ tôi mới có thể thực hiện được giấc mơ có nhà có cửa.
Nhưng đâu chỉ có vậy. Thời gian gần đây, chẳng hiểu a dua bạn bè ở đâu, cô ấy còn đòi mua ô tô dù thừa biết trong nhà chả có đồng dư nào. Cô ấy bảo thời nay còn đi xe máy thì lẹt đẹt quá.
Tất nhiên tôi không đồng ý chuyện này và kể từ đó cô ấy tỏ thái độ khác hẳn. Cô ấy thường xuyên đem chuyện nhà nọ mua xe nọ, nhà kia chồng tặng vợ kim cương như để trêu tức tôi. Và một lần cô ấy còn cả gan bảo rằng: "Đàn ông mà không mua nổi nhà, xe như tôi được coi là… hèn, là bất tài vô dụng". Nghĩ mà muốn nổi nóng.
Đúng là tôi chưa giỏi nhưng tôi nghĩ với cách chi tiêu của cô ấy có lẽ tôi kiếm đến cả trăm triệu/tháng thì nhà tôi vẫn cứ túng quẫn mà thôi.
Vậy nên hôm qua khi đọc bài: "Ở Hà Nội, gia đình tôi tháng nào ‘vứt đi’ cũng chi hết 50 triệu", tôi chẳng có gì ngạc nhiên. Tiền chẳng bao giờ là đủ trong tay người chi hoang, nhất là ở giữa thủ đô đắt đỏ và có nhiều thứ mê hoặc như vậy.
Chỉ có điều tôi muốn nói với tác giả bài viết, Đỗ Anh Tùng rằng sẽ có nhiều lúc bạn không thể làm ra tiền nhưng lại phải tiêu tiền rất nhiều. Vậy nên người khôn ngoan bao giờ cũng giữ những khoản tiền phòng thân cho mình, cho gia đình và cho tương lai.
(Theo NĐT)
" alt=""/>Thu nhập 25 triệu/tháng vẫn bị vợ chê kiếm ít tiềnEm ân hận quá các chị ạ. Khi viết những dòng này em ước gì mình quay lại thời điểm cách đây 2 tuần. Em đã không làm những việc như thế. Từ một người có chồng, con và một mái ấm tưởng như trọn vẹn, bình yên giờ đây dường như em mất tất cả. Em sống trong sự oán hận, hoài nghi chồng chỉ vì tính tò mò.
Em không dài dòng nữa mà xin đi thẳng vào vấn đề. Hai vợ chồng em lấy nhau được hai năm. Trước khi đến với em chồng em đã có một mối tình với người yêu cũ khá sâu đậm. Nhưng gia đình chồng em chê cô ta không học hành, không nghề nghiệp đàng hoàng nên không chấp nhận chuyện đám cưới.
Chồng em làm việc ở nhà nước. Gia đình chồng không quá giàu nhưng cũng thuộc diện khá giả. Sau khi anh chia tay người yêu cũ, qua mai mối chúng em quen nhau. Mẹ chồng em khi gặp em thì vô cùng ưng vì em có công việc ổn định (em là giáo viên) lại khá hiền, đảm đang nên bà hối thúc chúng em làm đám cưới.
Bởi vậy mới chia tay người cũ được 3 tháng anh đã đến với em. Ban đầu em cũng lo lắng anh nhớ nhung người cũ nhưng sống cùng nhau tình cảm cũng nảy sinh. Anh làm tròn trách nhiệm của một người chồng. Lương nộp đủ cho vợ, không la cà nhậu nhẹt sau giờ làm. Đặc biệt từ khi em có bầu anh càng dành trọn tình cảm cho gia đình.
Gia đình em người ngoài nhìn vào cũng phải phát ghen khi 2 vợ chồng công việc ổn định, nhà cửa bố mẹ chồng em đã lo cho đàng hoàng, kinh tế không phải lo nghĩ, chúng em lại vừa đón con đầu lòng.
Dẫu vậy từ sâu trong tiềm thức em vẫn lo lắng liệu anh thực sự có tình cảm với em? hay chỉ lấy em cho vừa lòng cha mẹ? Đến một hôm, em lên một nhóm kín ở mạng xã hội đọc được chuyện do một chị bạn chia sẻ. Chị này nói rằng chị ấy đã nhờ người bạn gái khá xinh đẹp, độc thân để thử chồng. Nhưng chồng chị là con người đàng hoàng, chung thủy nên không hề đả động gì đến cô gái kia.
![]() |
Em lập một tài khoản ảo thường xuyên cập nhật những hình ảnh gợi cảm để thử chồng (Ảnh minh họa) |
Nghe chuyện của chị này em suy nghĩ rất nhiều. Cuối cùng em quyết định thử chồng xem anh có thật là có tình cảm với em không. Ban đầu em định nhờ một cô bạn gái thử nhưng em rất lo nếu cô ấy lỡ miệng thì em cũng chẳng biết giấu mặt mũi vào đâu. Cuối cùng em tự mình ra tay.
Nhân dịp chồng đi công tác một tuần. Em lập một tài khoản ảo trên mạng và đăng nhiều bức ảnh nửa gợi cảm nửa kín đáo. Tất nhiên là những tấm hình đó trẻ và khá xinh. Em tham gia vào một số nhóm, hội trên mạng xã hội mà anh có mặt. Nhân một chủ đề anh quan tâm em vào bình luận những lời trái ngược và có phần khiêu khích khiến anh nóng mặt. Cãi nhau trên chủ đề đó một lát chúng em kết bạn để tiếp tục nói chuyện riêng với nhau trên mạng xã hội.
Em cố gắng nói chuyện kiểu trẻ con, nũng nịu thêm chút ương bướng nên anh rất thích. Các hôm sau đó chúng em đều nói chuyện với nhau, có hôm đến 1 giờ đêm mới kết thúc. Đến hôm thứ 3 anh chủ động nhảy vào chào hỏi em trước (mấy hôm trước đều do tài khoản ảo của em chủ động). Anh nói say sưa và đề nghị em gửi thêm ảnh để xem.
Thấy anh nói chuyện hăng say và vui vẻ em có chút thất vọng bởi trước giờ anh chưa từng vui vẻ như thế khi nói chuyện với em. Nhưng em cũng không buồn bởi em nghĩ mạng xã hội là ảo không có gì là chắc chắn. Cuối cùng em đi đến nước cuối cùng chủ động hẹn hò anh. "Bắt được sóng" anh như mở cờ trong bụng hẹn em ở một nhà nghỉ gần cơ quan anh.
Đấy là lúc anh vừa đi công tác về. Nhưng để tránh nghi ngờ, hôm đó em không đến điểm hẹn. Anh về giận dỗi, trách móc em rất nhiều. Em lòng buồn như cắt nhưng vẫn gắng gượng để làm rõ mọi chuyện.
![]() |
Khi mở cánh cửa nhà nghỉ ra em giận dữ vô cùng (Ảnh minh họa) |
Em chủ động hẹn anh ở một nhà nghỉ khác cách nhà em hơn 30 km lại vào lúc đêm hôm. Trước giờ hẹn em không quên vào nhà vệ sinh đăng một bức ảnh chụp cô gái trong trang phục áo quây hở ngực tất nhiên là che mặt với dòng nhắn nhủ trên facebook: "Chờ người nơi ấy. Đêm nay chỉ có mình em". Ngay lập tức anh vào like bức ảnh và vội vã ra khỏi nhà. Anh đánh ô tô đi ra khỏi cổng thì em cũng gửi con cho giúp việc rồi vẫy taxi đi sau.
Khi gần đến nơi, em thấy điện thoại chồng em nhắn tin (em mua một sim riêng dùng để liên lạc với anh) đến bảo rằng anh đã đến nhà nghỉ nơi em hẹn và đang đợi em.
Em vẫn cố tự huyễn hoặc mình là không phải. Nhưng khi mở cánh cửa nhà nghỉ ra em không còn lời nào để nói. Chồng em ngồi chờ ở trên giường với gương mặt rất hoan hỉ. Nhìn thấy em anh ta choáng váng rồi chuyển sang hoảng hốt. Anh ta ú ớ giải thích nhưng em không muốn nghe. Em cầm chiếc điện thoại vừa mới mua gần 20 triệu ném thẳng vào người chồng. Anh ta tránh được chiếc điện thoại vỡ tan tành. Em xông vào gào thét giằng co chửi bới anh ta. Lúc này nghe ồn ào nhân viên nhà nghỉ đã phải phá cửa xông vào.
Từ hôm đó đến nay anh ta liên miệng xin lỗi. Anh ta nói rằng đây là lần đầu tiên và hứa sẽ không có lần hai. Nhưng liệu có lần một sao lại không có lần hai? Em đau khổ vô cùng. Em không chấp nhận được việc ấy mỗi lần nhớ lại gương mặt vui vẻ, háo hức của chồng khi đánh xe đến điểm hẹn đêm ấy em lại đau đớn vô cùng. Cuối cùng em ôm con về nhà mẹ đẻ một thời gian.
Giá như lúc đấy em cứ an phận sống với cuộc đời như vậy, việc gì phải thử, việc gì phải lấy dao tự đâm mình cho tan nát cả lòng?
Chu Quỳnh Ph. (Hải Phòng)
" alt=""/>Thử chồng và kết cục đau lòng