- Vấn đề lương nhà giáo được xếp cao nhất trong hệ thống thang bậc hành chính sự nghiệpvào Luật Giáo dục sửa đổi được nhóm chuyên gia soạn thảo nhận định có cơ sở.Sáng 12/12, Bộ GD-ĐT tổ chức Hội thảo góp ý dự thảo Luật Giáo dục sửa đổi bổ sung một số điều Luật giáo dục với sự tham gia của 15 Sở GD-ĐT phía Nam.
Ngoài tăng lương cần môi trường làm việc dân chủ
Góp ý vấn đề lương nhà giáo được xếp cao nhất trong hệ thống thang bậc hành chính sự nghiệp trong Luật Giáo dục sửa đổi, ông Trần Ngọc Long, Trường THPT Long Thành, Đồng Nai, cho rằng đây mong mỏi của hàng triệu giáo viên hiện nay. Tăng lương sẽ tạo động lực cho giáo viên làm việc nhưng ngoài chế độ chính sách, giáo viên cũng cần một môi trường làm việc công minh, dân chủ, cởi mở.
 |
Ông Trần Ngọc Long, Trường THPT Long Thành, Đồng Nai |
Còn ông Phan Sĩ Quang, Sở GD-ĐT Đắc Nông, cho rằng thay vì xếp lương giáo viên ở thang bậc cao nhất thì nên tăng lương làm sao đảm bảo đời sống tối thiểu cho giáo viên.
“Chúng ta nói lương giáo viên được xếp cao nhất trong hệ thống thang bậc hành chính sự nghiệp nhưng có đáp ứng được đời sống không? Hiện nay lương của giáo viên không đáp ứng được tiêu chuẩn tối thiểu vì tiền chưa ra khỏi túi thì giá cả đã tăng cao vọt. Nhiều giáo viên đi dạy vài chục năm như thu nhập rất thấp. Vì vậy nên tăng lương như thế nào để đảm bảo đời sống tối thiểu cho giáo viên hơn là tăng ở bậc cao nhất”- ông Quang đề xuất.
Ngoài ra, ông Quang cũng cho rằng, ngoài lương tăng thì điều giáo hiện nay mong chờ là giáo dục không phải xã hội hóa để giáo viên được tôn trọng và trả về đúng vị trí là “nghề cao quý”.
 |
Ông Phan Sĩ Quang, Sở GD-ĐT Đắc Nông |
“Nhiều giáo ước rằng nhà nước sẽ bao cấp mọi vấn đề để giáo dục không phải xã hội hóa thì chúng tôi sẽ được tôn trọng hơn. Chúng tôi chỉ mong vị thế của mình được tôn trọng như “nghề cao quý trong những nghề cao quý” - ông Quang nói.
Cũng bày tỏ băn khoăn về lương cho giáo viên, ông Bùi Văn Hòa, Hiệu trưởng một trường THCS ở Đồng Nai, cho rằng Luật Giáo dục sửa đổi nên sửa lại định nghĩa nhà giáo. Đó là nhà giáo không chỉ là người trực tiếp giảng dạy mà cả những người làm quản lý ở các cơ quan quản lý giáo dục.
Ông Hòa cho biết, sau 20 năm công tác ở trường THCS, vừa rồi Phòng GD-ĐT có ý điều về công tác nhưng ông đã từ chối khéo tính ra về phòng làm thì mất một nửa thu nhập, lại vừa mất thời gian.
"Khi một giáo viên giỏi được điều lên làm quản lý thì phụ cấp ưu đãi bị cắt là đúng, nhưng phụ cấp thâm niên cũng bị cắt hết. Điều đó chẳng khác nào phủ nhận thời gian cống hiến trước đó của họ. Đó là chưa kể những người làm quản lý cũng rất thiệt thòi vì không được nghỉ 2 tháng hè như giáo viên, thay vào mỗi năm nghỉ hơn 10 ngày phép”- ông Hòa nêu.
Trong khi đó một hiệu trưởng ở quận 10, TP.HCM, cho rằng thang bậc lương của giáo viên đã cao vì vậy nên thay vì lương nhà giáo được xếp cao nhất trong hệ thống thang bậc hành chính sự nghiệp thì nên đổi thành mức lương phải phù hợp với vị trí việc làm.
Đề xuất tăng lương là có cơ sở
Bà Thái Thị Tuyết Dung, Trường ĐH Luật TP.HCM - thành viên nhóm soạn thảo Luật Giáo dục sửa đổi, cho rằng đề xuất xếp lương giáo viên ở thang bậc cao nhất không phải là sự ngẫu nhiên mà chính sách rất hợp lý. Còn vấn đề tiền đâu và tăng như thế nàohiện nay nhóm soạn thảo đang tiến hành thực hiện.
Theo bà Dung, nhóm soạn thảo đề xuất xếp lương cho giáo viên cao nhất vì lương khởi điểm của giáo viên hiện nay rất thấp, dẫn tới việc không thu hút được người tài vào nhà giáo.
 |
Bà Thái Thị Tuyết Dung |
“Chúng tôi đã đưa ra một số cơ sở cho đề xuất này. Thứ nhất, sắp tới các cơ sở giáo dục đại học công lập sẽ tự chủ tài chính, do đó đội ngũ viên chức nhà giáo trong các đơn bị này trong không hưởng ngân sách nhà nước và nguồn ngân sách này sẽ chuyển về cho bậc phổ thông, tiểu học, mầm non. Thứ hai ảnh hưởng của cách mạng 4.0 số lượng giáo viên trong cơ sở giáo dục sẽ giảm, điều này sẽ tiết kiệm được nhân sự, giảm biên chế trong các đơn vị. Thứ ba, Bộ GD-ĐT sẽ cấu trúc lại ngân sách cho giáo dục" - bà Dung thông tin.
Còn bà Hoàng Thị Thúy Nguyệt, Học viện Tài Chính, cho rằng nhà nước đã dành 20% ngân sách cho giáo dục đào tạo là một con số không ít vì vậy ngành giáo dục phải tiếp tục giữ "1/5 miếng bánh" ngân sách này bằng cách chứng minh cho xã hội ngân sách này dành cho giáo dục là xứng đáng. Đó là ngành giáo dục phải làm những việc như cải cách giáo dục, đổi mới cách dạy cách học, nhà giáo cũng phải thay đổi để phù hợp vì vậy việc tăng lương cho nhà giáo là hợp lý.
 |
Bà Hoàng Thị Thuý Nguyệt |
“Chúng tôi đang đề nghị chuyển đầu từ giáo dục bậc cao xuống giáo dục cơ sở. Ở bậc đại học, một số ngành khoa học cơ bản nhà nước vẫn phải đầu tư, những ngành xã hội cần sẽ chuyn sang ngành dịch vụ. Còn bậc học thấp là cái nền của giáo dục"- bà Nguyệt cho biết.
Bà Mai Hồng Quỳ, Hiệu trưởng Trường ĐH Luật TP.HCM- thành viên ban soạn thảo cho biết tăng lương cho giáo viên là việc "không thể không làm" vì hiện nay lương của giáo viên được xếp vào bậc rất thấp.
“Theo tính toán của chúng tôi, một giáo viên là viên chức giảng dạy ở bậc mầm non và tiểu học sẽ được xếp loại viên chức A0. Trong loại viên chức A0 thì có tới 10 thang bậc lương. Sau 24 năm công tác người giáo viên này mới đạt hết thang bậc lương này và chỉ được tăng 2.680.000 đồng. Đối với giáo viên THCS thì thời gian để đạt bậc này là 27 năm. Như vậy giáo viên đang được xếp ở bậc lương rất thấp. Vì vậy việc được tăng lương là cần thiết”- bà Quỳ cho biết.
Theo bà Quỳ, vấn đề tăng lương như thế nào và nguốn kinh phí ở đâu, hiện nay nhóm nghiên cứu đang thống kê để đưa ra phương án cụ thể. Tuy nhiên, có 2 phương án có thể được xem xét cụ thể nhất là xếp lại lương khởi điểm, đó là khi giáo viên nhận vào viên chức thay vì xếp ở bậc lương thứ nhất trong thang bảng lương thì có thể xếp ở bậc 2; Căn cứ vào tiêu chuẩn điều kiện thay đổi ngạch lương của giáo viên.
Lê Huyền; Ảnh: Văn Bình
" alt=""/>Đề xuất tăng lương giáo viên là có cơ sở

Tôi đã từng nghĩ ngoan là món quà lớn nhất để đền đáp công ơn sinh thành và nuôi dưỡng của bố mẹ. Nhưng giờ ngồi nghĩ lại, tôi tiếc tôi không sớm cãi bố!Tôi ngày xưa thường được khen là ngoan, và bố tôi thường được công nhận là dạy con ngoan!

|
Ảnh Đinh Quang Tuấn |
Tôi đã từng nghĩ ngoan là món quà lớn nhất để đền đáp công ơn sinh thành và nuôi dưỡng của bố mẹ. Nhưng giờ ngồi nghĩ lại, tôi tiếc tôi không sớm cãi bố!
Bố tôi yêu tôi nhất trên đời! Hồi nhỏ tôi như một cái đuôi của bố. 3, 4 tuổi, khi đi công tác cùng bố, tôi nhớ bố luôn nấu riêng hai nồi cơm – một nồi bé tí tẹo như cái nắm tay dành cho tôi, nồi kia dành cho bố. Nồi của tôi là cơm, nồi của bố toàn mỳ và bo bo.
Nếu tôi cần ghép thận, chắc chắn bố tôi sẽ là người cho tôi thận. Nếu tôi cần ghép gan, tôi biết bố chả bao giờ tiếc cắt gan cho tôi.
Nhưng nếu tôi cãi, thì không được!
Bất cứ một lỗi sai nào, từ để đôi dép lệch khỏi vị trí, phơi chiếc khăn mà 4 góc không trùng nhau, hay làm sai một bài tập nhỏ, bố sẽ hoặc mắng tới 2h đồng hồ, hoặc là “no đòn”.
Tôi sợ chết khiếp tiếng “e hèm” cân não đó. Đến tận bây giờ, khi tôi 40 tuổi và bố 80, mỗi khi về quê nghe bố “e hèm” tôi vẫn giật thót.
Tôi yêu bố nhất trên đời, nhưng cũng sợ bố nhất trên đời. 18 tuổi đi học đại học, khi cả phòng tụi nó khóc lóc như mưa vì nhớ nhà, thì tôi như con chim được tung cánh. Tốt nghiệp ĐH, tôi đi tuốt một mạch, không về quê làm việc.
Rồi khi yêu cũng thế, tôi chọn ngay một người gần như ngược lại với bố. Bố tôi nghiêm khắc, nhiều luật lệ, luôn hy sinh, còn tôi toàn bị hút bởi những người tự do, ko kỷ luật và ích kỷ. Bố tôi càng cấm, tôi càng lao vào.
Giá mà tôi biết cãi bố sớm hơn, để tôi được nói tiếng nói của mình, chọn thực đơn cho mình, được là chính mình, để tôi biết cân bằng.
Giờ tôi mới biết, khi không cãi bố câu nào, cũng có nghĩa là tôi đã tước đi của bố nhiều cơ hội. Cơ hội điều chỉnh mình, cơ hội làm cho con gái món nó thực sự thích, cơ hội ma sát, vận động, để tìm ra cách tốt hơn. Tôi mà cãi, bố sẽ có một cái phanh xe (thắng xe), để bố vừa chạy vừa cảm nhận và điều chỉnh. Đẻ một đứa con 40 năm không cãi, như chạy một cái xe 40 năm không có phanh, không có thắng, nguy hiểm lắm.
Rồi nữa, hình như sau khi rèn tôi thành công bằng sự nghiêm khắc khủng khiếp, bố đem áp dụng cái rẹt với thằng em trai kém tôi 3 tuổi. Và nó cầm tinh con ngựa, phản kháng tung hê hết, nó bùng nổ và công phá dữ dội .

|
Ảnh Đinh Quang Tuấn |
Giá mà tôi biết cãi ngay từ ngày nhỏ, có lẽ em tôi không bị áp đặt như thế, và bố tôi không đau đớn như thế.
Ngày xưa, tôi đã từng nghĩ tới chuyện tự tử. Tôi đã từng chuẩn bị tươm tất, khi thì dây thừng khi thì dầu hỏa, nhưng rồi số trời cho tôi sống, lần nào cũng có bạn tới đúng lúc để rủ đi học hoặc đi làm gì đó. Nghĩ lại, chỉ cần chậm một chút thôi, chệch một lát thôi…
Nhớ hồi Xu mới biết đọc, nàng đọc trộm mấy quyển sách nuôi dạy con tôi có, rồi hồn nhiên bô bô: “Con muốn mẹ dạy con như trong sách này. Đây này, cái chỗ Con cái cần cha mẹ lắng nghe này. Rồi Con cái cần được mẹ khen là con đã rất cố gắng này". Nàng giở từng trang: "Cái việc Mẹ an ủi, cưng chiều ôm con vào lòng này là mẹ làm tốt rồi nè. Còn cái này, khi hai chị em cãi nhau mẹ nên bình tĩnh lắng nghe con, thì mẹ chưa làm được. Con muốn mẹ làm đúng như trong sách thế này nè...".
Tôi trố mắt nhìn Xu, bỗng nhận ra Xu sướng hơn mình ngày xưa, và tôi thì sướng hơn bố.
Nó dám đặt hàng mẹ kiểu đối xử mà nó thích. Tôi cũng bớt đau đầu suy tính và mò mẫm chọn lựa.
Đừng nói "Cá không ăn muối cá ươn, con không nghe ba mẹ trăm đường con hư".
Đừng mong con ngoan, đừng mong con dễ dạy, các mẹ ạ!
Con ngoan, sẽ có khi quên cả hạnh phúc. Ví như hôm rồi có một người bạn hỏi tôi thích ăn gì. Tôi ngồi ngẩn ra một lúc, không biết. Tôi là người đi chợ và nấu ăn mỗi ngày, nhưng ngày nhỏ tôi ăn theo khẩu vị của bố, lớn lên ăn theo khẩu vị của chồng, và có con ăn theo khẩu vị của con.
Con dễ dạy, chỉ biết nghe lời hoặc nín nhịn khuất phục. Có thể, ra đời rời vòng tay bố mẹ, con vô thức tìm một quyền lực khác để sống tiếp đời nô lệ.
Hôm nói chuyện về so sánh phụ huynh Việt và Pháp với TS Nguyễn Khánh Trung, thấy rõ rằng khi phần lớn phụ huynh Việt mong muốn con ngoan, biết nghe lời, kính trên nhường dưới, thì phụ huynh Pháp mong muốn con tự lập, tự chủ và biết tôn trọng người khác.
Vì mong muốn khác nhau, nên là cách giáo dục cũng khác nhau, và rồi kết quả khác nhau là tất lẽ dĩ ngẫu.
Nhưng mà kỳ cục, khi con lớn, ba mẹ Việt lại than tại sao con không tự lập, không mạnh mẽ và có chính kiến như thanh niên phương Tây! Các ông chồng vẫn phải về nghe lời bà nội, biểu quyết trong công ty vẫn thường 100% đồng ý…
Tại sao nhà mình mãi nghèo, tại sao đất nước cứ hoài “đang phát triển”?
Có phải đó là hệ quả của con ngoan?
Thu Hà (Mẹ Xu Sim)
" alt=""/>“Đừng muốn con ngoan, đừng mong con dễ dạy, các mẹ ạ!”