"Khụ... Khụ... người đâu, ta muốn uống nước... nước." Nữ nhân nằm trên giường gầy yếu xanh xao, toàn thân run rẩy liều mạng ho khan.
Hàn Mạch Như chỉ cảm thấy mình giống như sắp chết, cổ họng nóng như lửa thiêu, cả người đau đớn, một hàng lệ rơi trên gò má và thời khắc này không ai biết được nàng hối hận nhiều đến mức nào.
Cánh cửa đóng chặt kèn kẹt mở ra, ngọn đèn dầu ngoài hàng lang hắt ánh sáng vào phòng, chiếu lên bóng dáng của một người có vóc dáng cao lớn.
Thân ảnh ấy chậm rãi đi đến mép giường, đôi mắt lạnh lùng nhìn nữ nhân nằm trên đó.
Đột nhiên Hàn Mạch Như cảm thấy một trận hơi lạnh ập tới, nàng cố mở mắt và nhìn thấy người đứng nơi mép giường chính là nam nhân mình luôn mong mỏi được nên duyên.
"Nước, tướng công, thiếp muốn uống nước." Hàn Mạch Như cố gắng thốt ra những lời này, đôi môi tróc da đang vô lực khép mở.