- Bộ phim được coi là 'kiệt tác' mới của ChristopherNolan có sự góp mặt của dàn ngôi sao hạng A của Hollywood từng giành tượng vànghoặc nhiều lần được đề cử Oscar.
- Bộ phim được coi là 'kiệt tác' mới của ChristopherNolan có sự góp mặt của dàn ngôi sao hạng A của Hollywood từng giành tượng vànghoặc nhiều lần được đề cử Oscar.
Sputnik U9 là mẫu laptop đầu tiên của CMS được tích hợp chip mới tiêu hao năng lượng cực thấp Ultra Low Voltage (ULV) thuộc nền tảng laptop di động thế hệ mới.
Sản phẩm được tích hợp bộ vi xử lý ULV Intel Pentium Processor U2700 có tốc độ 1,3 GHz, RAM 2GB, ổ cứng 120GB SATA và màn hình theo chuẩn rộng kích thước 11,6 inch. Sputnik U9 được trang bị cạc âm thanh High Definition Audio 5.1 Channel và sở hữu khá nhiều kết nối như: Wifi, LAN, 2 USB, bluetooth, cổng xuất HDMI, VGA, jack cắm tai nghe, Webcam và đầu đọc thẻ nhớ.
" alt=""/>CMS ra mắt laptop tiết kiệm điện, 10,9 triệu đồngChuyện là vào năm 1991, trong lần đi ăn cỗ tại một gia đình trong dòng họ.Bữa ăn hôm đó có rất nhiều món ngon, nhưng món xôi lại được ông nhắm tới đầutiên. Một phần cũng vì đã lâu không được nếm món xôi đỗ nhìn khá bắt mắt. Saukhi nếm, ông Sắc đã ngấu nghiến cho tới khi hết đĩa xôi. Lúc đó đã no bụng nênkhông còn ăn được gì nữa. Cũng từ bữa ăn này, khẩu phần ăn trong cuộc đời củaông bắt đầu sang trang.
Ông Sắc kể lại: Sau khi giải ngũ trở về địa phương, tôi đã xây dựng gia đìnhrồi sinh con. Lúc con cái trưởng thành, cuộc sống gia đình đỡ vất vả hơn thì cănbệnh tiểu đường đeo bám lấy tôi. Dù đã tốn bao nhiêu tiền bạc để chữa trị nhưngbệnh tình không hề thuyên giảm. Cũng do bị bệnh nên chế độ ăn uống của tôi phảikiêng đủ thứ.
Trước đó, tôi vẫn ăn uống bình thường theo chế độ ăn uống trong gia đình.Nhưng căn bệnh tiểu đường không để tôi được yên, sau mỗi bữa ăn đã phải rất vấtvả với chứng bụng đầy hơi, sôi cồn cào, khó chịu, dù đã tìm đủ các loại thuốc đểchữa cũng không khỏi”.
Sau bữa ăn đặc biệt đó với món duy nhất là xôi, như thể một “thần dược” pháthuy công hiệu, ông Sắc cảm thấy trong người thoải mái, dễ chịu như vừa chữa khỏibệnh. Về nhà, khẩu phần ăn của gia đình lại tiếp diễn như trước, nhưng lần nàynhững cơn bụng sôi cồn cào, khó chịu lại tái phát, lúc đó, ông Sắc bắt tay vàobếp, vo gạo để nấu xôi.
Những lần đầu, ông Sắc đã lén lút đồ xôi lên rồi giấu đi, đợi đến bữa cơm mớimang ra khoe với gia đình như một sự tình cờ do “thích ăn thì nấu”. Chỉ giấuđược vài lần, sau đó ai nấy đều lấy làm lạ vì bữa nào người cha, người ông củamình đều “tình cờ” chỉ ăn cơm nếp. Rồi kể từ đó, bữa nào ông cũng chỉ ăn một mónduy nhất là xôi.
Đồ nấu ăn rất đơn sơ, giản dị. |
Bị coi là người lập dị
Anh Nguyễn Văn Đô, con trai cả, hiện đang sống cùng ông Sắc cho biết: “Ngàynào cũng thấy bố ăn một món duy nhất là xôi, dù gặng hỏi nhưng bố vẫn không nóilý do. Gia đình ai cũng lo lắng vì vốn dĩ “ông cụ” đã bị bệnh, phải kiêng rấtnhiều thứ rồi, giờ kiêng thêm cơm nữa thì sống sao nổi”. Sau khi đã biết lý dothì ai cũng phản đối, từ đó cuộc sống gia đình bị đảo lộn hoàn toàn, cả nhàkhông nấu chung nồi, chung bếp như trước nữa. Đồ trong bếp của ông Sắc vẻn vẹnchỉ có một chiếc mâm riêng, một chiếc xoong và một bát đơm xôi, đợi lúc mọingười đi làm hết mới dám vào bếp để khỏi bị nói.
Dù vấp phải sự phản đối quyết liệt, nhưng hàng ngày ông Sắc lại lặng lẽ… đồxôi. Và đến bữa thì… “việc đã rồi”.
Chị Biển, con dâu của ông Sắc cho hay: Thời gian đầu, tôi cũng đau đầu lắm,sợ mình làm gì không vừa lòng bố chồng, hay nấu ăn không hợp khẩu vị nên bố mớilàm vậy. Sau đó tôi đã nấu nhiều món, thay đổi khẩu phần liên tục nhưng ông vẫnkhông động đũa dù chỉ một miếng, mà “trung thành” với món xôi tự nấu của mình.
Theo chị Biển thì mỗi khi gia đình có khách, mọi người đều rất ngại, nhìn haimâm cùng một bữa với hai khẩu phần ăn khác nhau, sợ mọi người nghĩ trong nhàđang có chuyện lục đục, lúc đó anh Đô phải đứng ra giải thích mới làm kháchkhông phật lòng chuyện này mà hai bố con thường xuyên cãi nhau cũng chỉ vì locho sức khỏe của ông cụ. Sau thấy không có tác dụng thì đành phải kệ ông.
Ông Sắc dần dần cảm thấy sợ hẳn bữa cơm thông thường của gia đình, ngao ngánmỗi khi nhìn thấy cơm tẻ. Thói quen “khác người” này khiến ông cảm thấy bất lợiđủ đường, bắt đầu vào cuộc sống thu mình, “khép kín”. Ông kể lại: “Hai mươi nămnay, tôi không bao giờ đi ăn cỗ mà phó thác hoàn toàn cho con trai của mình, vìnếu có tham gia cũng chỉ ăn được một món, nếu người ta không làm chẳng lẽ lại bỏvề. Sang chơi nhà người quen cũng vậy, tôi cũng phải rất khéo léo và tế nhị,biết chắc người ta không mời cơm mới dám sang vì rất dễ mất lòng”.
Gia đình đã đặt ông Sắc trong tình trạng theo dõi sát sao, nếu thấy giảm sútvề sức khỏe thì sẵn sàng dùng biện pháp mạnh để ngăn ông ngay. “Từ khi ông cụ“cai” hẳn cơm tẻ tôi không còn thấy bố phàn nàn về bệnh tật như trước nữa, da dẻkhông nhợt nhạt mà hồng hào hơn, mặt mày cũng không cau có như trước nữa nên mọingười đã yên tâm cho ông được “tự do”- anh Đô chia sẻ.
Ông Sắc cho biết: “Từ khi “nghiện” cơm nếp, bệnh tình không còn những cơn đaunhói nữa, sau mỗi bữa ăn tôi thấy thoải mái, dễ chịu hẳn. Có lẽ từ giờ tôi sẽgiữ thói quen này, vì sức khỏe là quan trọng, nếu có ăn cơm tẻ mà đổi lấy tìnhtrạng sức khỏe xấu hơn thì tôi chẳng dại”.
Chính vì thói quen ăn cơm nếp mà ông Sắc đều từ chối những đám cưới hay việccông trong làng. Nhiều người tỏ ra oán trách, thậm chí bàn tán về ông sống khônghòa đồng, cá nhân. Vậy mà đã thấm thoắt hơn 20 năm, con “người giời” này đã quáquen thuộc với chế độ dinh dưỡng “chẳng giống ai”, chừng ấy năm tuy xóm làng đãchấp nhận thói quen oái oăm của ông, nhưng những cái đã mất của ông cũng khôngnhỏ...
(Theo PL&XH)
" alt=""/>“Dị nhân” hơn 7000 ngày không ăn cơmCác tin liên quan |
Nhan sắc rực rỡ của nữ sinh thi hoa hậu khuyết tật |
Tuổi thơ im lặng
Đứa trẻ nào sinh ra cũng cất tiếng khóc chào đời. Nhưng Đoan từ khi sinh ra đã có không có được may mắn đó. 14 tháng tuổi, bác sỹ cho biết em bị câm, điếc bẩm sinh. Bố mẹ em như chết lặng trước sự thật nghiệt ngã này. Suốt 14 năm trời, bố mẹ Đoan tìm mọi cách chạy chữa mong cho con gái được lớn lên bình thường như bao đứa trẻ khác. Nhưng mọi cố gắng đều vô vọng. Đoan không thể cất tiếng nói cười hồn nhiên, không thể lắng nghe những âm thanh ngoài kia. Tuổi thơ của Đoan trôi đi trong im lặng, nhưng cô bé lúc nào cũng vui tươi, ngoan ngoãn và đặc biệt thông minh, khéo léo.
“Con bé từ nhỏ đã rất biết ý, tự chăm lo cho mình, hiếu thảo với bố mẹ. 12 tuổi Đoan đã biết chăm sóc mẹ, chăm sóc em gái nhỏ. Nhiều lần dù ốm mệt nhưng thấy bố mẹ bận bịu, vất vả, con bé nhất định giấu vì sợ cả nhà lo lắng” – mẹ Đoan giấu nước mắt khi kể về cô con gái bé bỏng của mình.
Thúy Đoan cùng mẹ |
Năm 16 tuổi, nhận thấy con gái có năng khiếu đặc biệt trong may vá, nghệ thuật, bố mẹ đưa Đoan đi học nghề may. Chỉ vài tháng trời, Đoan đã tiếp thu và làm được việc.
“Việc khó đến đâu Đoan cũng học được. Đoan khéo tay nên nhiều khi những mẫu khó nhất cô chủ lại đưa cho Đoan làm. Đoan làm tốt lại được khách hàng khen, cô chủ thưởng và động viên nữa” – Đoan mỉm cười, ánh mắt ngời sáng và đôi bàn tay mảnh khảnh diễn giải tâm tư của mình. Nhìn Đoan xinh xắn, mảnh mai nhưng vẫn toát lên vẻ kiên định, rắn rỏi mới thấy vì sao cô gái này lại dễ dàng bước vào vòng chung kết cuộc thi “Vẻ đẹp vầng trăng khuyết” .
Không khuyết những giấc mơ“Đoan lớn rồi, Đoan có thể tự lo cho mình, không để bố mẹ bao bọc, giữ gìn mãi. Đoan muốn mở rộng tầm mắt, tự lập cuộc sống” – Đoan nhìn mẹ, những ngón tay trắng trẻo vừa mềm mại vừa dứt khoát, diễn đạt rõ ràng thông điệp của mình.
Thúy Đoan cùng em gái |
Không chỉ thể hiện bằng ngôn ngữ, Đoan còn khẳng định tâm nguyện ấy bằng hành động, việc làm. Nhờ có nghề may, Đoan tự lập được về tài chính. Bản tính cẩn thận, những đường kim, mũi chỉ rất đẹp đã khiến những sản phẩm thời trang của em được khách hàng chọn lựa. Những sản phẩm khó nhất, kỳ công nhất, cô chủ hiệu may đều giao cho em bằng sự tin tưởng. Điều đó đã thôi thúc Đoan yêu nghề hơn. Có những ngày ở hiệu may chưa xong việc, em đã tự mua máy may về nhà làm tiếp. Em luôn dành tình yêu, tâm huyết cho những tác phẩm của mình.
“Trước đây gia đình cho Đoan đi học may chỉ vì mong con được giao lưu, được làm việc cho đỡ buồn chán chứ không hề nghĩ bắt con phải đi kiếm tiền. Không ngờ Đoan làm rất tốt. Bao nhiêu tiền kiếm được, cháu đều đưa cho mẹ. Chi tiêu cho riêng mình rất vừa phải. Đoan còn tiết kiệm được tiền tự mua xe máy. Ngày đi làm, tối đến bắt xe buýt đi sinh hoạt trong câu lạc bộ người khuyết tật…” – mẹ Đoan tự hào cho biết.
Cuộc sống của Đoan dường như lúc nào cũng tất bật. Em dùng sự bận rộn ấy của mình để an ủi bố mẹ và để âm thầm thực hiện mơ ước trở thành một giáo viên dạy kí hiệu miễn phí cho trẻ em từ 1 đến 6 tuổi và mở một hiệu may dạy nghề cho người đồng cảnh ngộ.