Gia đình chồng tôi ở Hà Nội. Điều kiện kinh tế không quá khá giả nhưng bố mẹ chồng tôi có nhiều đất ông cha để lại.
Chồng tôi là con trai thứ hai trong gia đình. Người anh cả đã lấy vợ và được cho mảnh đất bên cạnh. Tuy nhiên, anh ấy không xây nhà trên mảnh đất đó mà bán đi rồi mua nhà chung cư cách nhà bố mẹ chồng tôi gần 10 km.
Vì thế sau khi chúng tôi kết hôn, bố mẹ chồng yêu cầu vợ chồng chúng tôi chung sống với ông bà cho vui cửa vui nhà.
Ban đầu, tôi không thấy bất tiện lắm với việc sống chung cùng bố mẹ chồng nên vui vẻ đồng ý. Thế nhưng sau một năm chung sống, nhất là sau khi tôi sinh con, những mâu thuẫn bắt đầu nảy sinh. Mẹ chồng tôi hay nói còn bố chồng tôi có tính soi mói và nhớ lâu thù dai.
Tôi đi làm, lần nào về nhà cũng thấy ông bà đang mở tivi thật to. Tôi cố gắng chào lớn nhưng có lần không nghe thấy, mẹ chồng tôi gọi giật tôi lại và chửi. Bà bảo tôi là loại có học như không, đi không biết hỏi về không biết chào.
Tôi giải thích, nhưng chẳng bao giờ bố mẹ chồng tin tôi. Họ áp luôn cho tôi cái tội láo toét và thù hằn ra mặt. Không chỉ thù hằn một mình tôi, họ thù sang cả gia đình bên ngoại của tôi.
![]() |
Sau một năm chung sống, nhất là sau khi tôi sinh con, những mâu thuẫn với bố mẹ chồng bắt đầu nảy sinh. Ảnh minh họa |
Có lần, chồng tôi đi công tác, mẹ tôi sang nhà chơi với cháu. Bước vào cửa, cả nhà chồng tôi (bao gồm bố mẹ chồng và em gái chồng) đang ngồi ăn cơm, tuyệt nhiên, không ai chào mời mẹ tôi một câu.
Mẹ tôi chào cả nhà thì mẹ chồng bĩu dài môi rồi buông câu: “Không dám, chào bà”. Sau đó, họ lại tập trung vào ăn uống chứ không tiếp chuyện mẹ tôi.
Tôi không biết phải xử lý như thế nào vì quá ngượng nên kéo mẹ tôi lên phòng. Mẹ tôi ngỡ ngàng với cách cư xử của thông gia và khá bức xúc. Tuy nhiên, mẹ vẫn nhẫn nhịn và làm như không có chuyện gì xảy ra để tôi khỏi phiền lòng.
Sau đó, bà nội của tôi mất. Vợ chồng tôi đưa con sang chịu tang bà. Trước khi đi, tôi đã thông báo cho bố mẹ chồng. Tuy nhiên, khi dắt xe ra cổng thì bố chồng tôi gọi chúng tôi lại.
Ông yêu cầu tôi để đứa bé ở nhà vì nó còn quá nhỏ không thể tùy tiện đi đến đám ma. Chồng tôi không nói gì và liếc mắt nhìn tôi. Tôi quá đau buồn vì mất bà (bà tôi chỉ có 3 người cháu và con tôi là đứa chắt đầu tiên), thế nên, tôi không đồng ý với yêu cầu của bố chồng.
Tôi bảo, cháu đã hơn 2 tuổi và đó là đám tang của cụ nên là phận con cháu, cháu nên có mặt. Nghĩa tử là nghĩa tận.
Thế là bố chồng tôi ném thẳng chiếc cốc vào phía tôi. Ông bảo tôi láo, dám cãi lời bố chồng. Ông giằng lấy con bé trong tay tôi, nhất định không cho nó đi cùng.
Tôi tức đến trào nước mắt nhưng không làm được gì. Từ đó, ngọn lửa hận thù cứ ngùn ngụt cháy trong tim tôi. Tôi cảm thấy nếu mình còn chung sống với bố mẹ chồng, cuộc hôn nhân của chúng tôi sẽ nhanh chóng tan vỡ.
![]() |
Ảnh minh họa |
Tôi bàn với chồng xin ra ở riêng. Đất đai, tiền bạc của bố mẹ chồng, tôi không cần đến, cũng không nhòm ngó trong tương lai. Chúng tôi sẽ dọn đến ở trong một căn hộ chung cư mà bố mẹ đẻ của tôi đã mua và đang cho thuê. Chồng tôi đồng ý và chúng tôi cùng xin phép bố mẹ chồng.
Ban đầu, bố mẹ chồng tôi không đồng ý nhưng sau khi nghe chồng tôi trình bày, bố chồng tôi cũng gật gù. Tuy nhiên, ông yêu cầu phải lắp camera trong tất cả các ngóc ngách của căn hộ nơi tôi sống để ông bà tiện theo dõi và nhìn thấy con cháu.
Tôi thấy yêu cầu này quá vô lý. Ông bà yêu cầu như thế khác gì giám sát chúng tôi. Tôi nhất quyết không chấp nhận. Tuy nhiên, chồng tôi bảo: "Ông bà già rồi, muốn nhìn con cháu mỗi ngày cho đỡ nhớ chứ không có ý giám sát gì. Mình đừng nghĩ quá mà tội nghiệp".
Có phải tôi đang nghĩ nhiều quá không mọi người? Tôi có nên chấp nhận yêu cầu đó của bố mẹ chồng không?
Lê Na(Hà Nội)
" alt=""/>Xin ở riêng, bố mẹ chồng đòi đặt camera theo dõi khắp nhàAnh nói rằng anh đã phải trốn chạy khỏi cuộc hôn nhân ấy bởi sự ngột ngạt trong danh nghĩa tình yêu của vợ. Anh bảo, anh sợ những cuộc điện thoại đầy tra khảo, sợ những tin nhắn trách móc giận hờn, sợ những lời kêu ca, những giọt nước mắt ấm ức và đau khổ của chị vợ vô cùng. Anh cảm thấy những khoảng trống của mình cần được tôn trọng.
Anh ghét cái thói tự ti của vợ. Ghét những ý nghĩ của chị, đầy tiêu cực và suy diễn. Bởi, chẳng có người đàn ông nào sung sướng với những cuộc đi xa mệt mỏi và nhậu nhẹt lu bù. Ai chẳng muốn ở nhà với gia đình, con cái, nhưng vì công việc và sự nghiệp... Thay vì kêu ca, sao chị không hiểu điều ấy bao giờ.
![]() |
Ly hôn rồi, anh sống ngay tại công ty với căn phòng khép kín. Với đàn ông giàu có và độc thân thì phòng làm việc tại công ty nối liền với phòng ngủ, phòng vệ sinh, thiết kế dành cho một người là đủ. Anh yêu công việc mà. Anh sống vì công việc, ăn ngủ cùng công việc của mình.
Cho đến ngày, anh hôn tôi vồ vập, nói rằng đã lâu lắm rồi anh không hề rung động mãnh liệt đến thế trước một cô gái nào. Anh muốn tôi và anh gắn bó. Tôi không biết “gắn bó” đối với anh có nghĩa là gì, nhưng trở thành người yêu của anh thì hoàn toàn có thể.
Anh hấp dẫn mà! Người đàn ông này to cao, đẹp đẽ, lại quyền lực, ai có thể mơ ước một người đàn ông hơn thế. Nhất là khi anh đã li dị mấy năm nay, còn tôi cũng chẳng có ràng buộc gì. Hai mươi sáu tuổi, sau mấy năm trầy trật ở những công ty khác, tôi học hành, cố gắng lắm để thi đỗ vào đây. Tôi lại được làm người yêu giám đốc. Ôi, cuộc đời cứ như vậy thì hay.
Ba năm liền làm bạn gái của anh, tôi không ứng xử theo cách dựa dẫm và xin xỏ. Tôi có lương, lương tôi cũng khá. Anh có thể mua quà, đôi lúc đặt cho tôi món hàng xa xỉ, nhưng tôi trông chờ vào sự giúp đỡ ấy thì không!
Nhà anh thuê, tôi sống ung dung nhưng tôi biết chính xác là đến một ngày sự giúp đỡ này không còn nữa, tôi vẫn chủ động lo cho mình. Ở tôi, không có sự mè nheo, không có lời năn nỉ. Tôi không có thói quen độc chiếm.
Anh có thể đi công tác ngay mà không báo gì, có thể đến nhà tôi đột ngột trong lúc chán đời mà không bị tôi phản ứng. Anh có thể triền miên bận rộn cũng không bao giờ có chút mảy may nào kiểm soát ở tôi.
Hình như vì thế mà anh đánh giá tôi cao hơn những bóng hồng luôn “nhăm nhe” dựa dẫm vào anh. Và đến một ngày, anh nói với tôi, rằng anh muốn chuyển hoá mối quan hệ của chúng tôi sang một giai đoạn mới. Có nghĩa là, anh muốn cầu hôn! Tôi hoàn toàn chưa xác định chuyện này, cũng không bao giờ nghĩ đến chuyện này!
Tôi từ chối anh, không phải vì tôi yêu anh chưa đủ, mà vì rất yêu! Nhưng giữa cách yêu của 1 cô bạn gái giản đơn, với cách yêu của 1 người vợ, tôi cảm thấy rõ ràng khác nhau.
Nếu là vợ anh, sinh ra những đứa trẻ mang họ của anh, chắc tôi còn kiểm soát, độc đoán hơn nhiều người vợ cũ của anh. Nếu tôi phải đứng cùng anh trong tờ giấy đăng ký kết hôn, chắc chắn tôi sẽ có những yêu cầu riêng mà anh tuyệt đối không thể đến và đi tuỳ hứng như những ngày không có chút ràng buộc nào.
Thậm chí, tôi sợ rằng mình không thể chỉ có âm thầm đau khổ chịu đựng và ngồi nhà suy diễn như vợ của anh đâu. Tôi sẽ còn dữ dằn hơn thế rất nhiều.
Bởi lẽ những người đàn ông giàu có như anh, thì rất tham lam. Vừa muốn được tự do lại muốn có người đàn bà nền nếp chu toàn lo lắng cho mình. Tôi e là khó lắm, và nếu có thì người đàn bà ấy chắc chắn không thể là tôi được rồi!
Chia tay anh, chúng tôi vẫn hàng ngày nhìn thấy nhau trong văn phòng. Tôi đọc được ở anh sự bất ngờ, lạ lẫm, dò hỏi. Tôi biết anh không hiểu gì về quyết định của tôi. Tôi biết anh không bao giờ hiểu được, rằng những người phụ nữ tự trọng như tôi không bao giờ chịu chui vào rọ của những người đàn ông tham lam và bạc bẽo như anh...
(Theo Dân Trí)
" alt=""/>Tôi đã từ chối cơ hội lấy chồng đại giaHoàng là bác sỹ đang làm việc tại một bệnh viện tỉnh, công việc bận rộn nhưng cuối tuần anh thường tụ tập anh em chơi game để xả stress và thỏa mãn đam mê.
Cũng như thường lệ, cuối tuần lần này Hoàng cùng 2 bạn hẹn nhau ở quán game. Trước khi tan sở, anh đã nhắn vợ về muộn với lý do hôm nay phải một cuộc họp quan trọng.
Khi anh cùng 2 đồng nghiệp đang mê mẩn chơi game thì bất ngờ một shipper (người giao hàng) đưa tới 3 ly trà sữa tới. Anh ta hỏi: "Ở đây có ai tên Hoàng không?".
Hoàng và các bạn bất ngờ, nhìn nhau không hiểu chuyện gì khi shipper đưa tới đặt trên bàn 3 ly trà sữa.
Hoàng nói với người giao hàng: “Chắc cậu nhầm người chúng tôi không ai gọi trà sữa cả”. Lúc này, người kia hỏi: “Có phải số điện thoại anh đuôi 115 không?”. “Đúng là số điện thoại của tôi nhưng tôi không gọi”, anh Hoàng trả lời.
Vừa nói Hoàng vừa mang điện thoại ra kiểm tra cuộc gọi để thanh minh. Người giao hàng tiếp tục giải thích: “Có một chị bảo em mang tới cho anh”. Lúc này, 2 người bạn cười ha hả, cho rằng có cô nào cảm nắng quan tâm Hoàng.
“Ôi trời! Anh Hoàng sướng nhất rồi. Có vợ rồi mà còn có cô quan tâm thế này. Chúng em nể anh thật” - một người bạn nói.
![]() |
Ảnh minh họa |
Hoàng chỉ cười và không biết chuyện gì đang xảy ra. Người giao hàng tiếp tục khẳng định: “Thôi! Các anh cứ uống đi có người trả tiền rồi. Cốc của anh Hoàng có vị quất nhé”.
Bỗng Hoàng giật mình hỏi: “Thế cô gái đó là bà bầu phải không?”.
“Dạ. Đúng rồi anh” - Shipper trả lời.
Bỗng khuôn mặt Hoàng thẫn lại, anh than: “Thôi xong rồi các chú! Đó là vợ anh”. 2 bạn đi cùng Hoàng cười phá lên.
Vừa lúc đó, chuông điện thoại Hoàng réo lên, trên màn hình là số máy vợ. Hoàng nghe điện thoại, cô vợ nói nói nhỏ nhẹ: “Anh uống trà sữa đi nhé! Em chọn đúng vị anh thích đấy”.
Hoàng chỉ biết cười với vợ qua điện thoại. Sau đó, cả 3 tiếp tục chơi game. Khoảng 30 phút sau, chuông điện thoại Hoàng lại reo lên, lại là vợ anh gọi. Hoàng nghe máy, giọng người vợ lại nhỏ nhẹ: “Anh có về ăn cơm không hay để em ship lên?”.
Hoàng luống cuống bảo: “Anh về ngay bây giờ”. Ngay lập tức, Hoàng đứng dậy ra về. Còn 2 bạn Hoàng thì vô cùng ngưỡng mộ với cách “dạy” chồng của cô vợ.
Được biết, vợ Hoàng là du học sinh trở về từ Úc. Cả hai cưới nhau khoảng 1 năm và hiện tại cô vợ đang mang thai chờ ngày lâm bồn.
![]() Chồng đi vắng, vợ đón tình cũ về với lý do không tưởng Tôi choáng khi thấy tình cũ một thời của vợ trong bộ quần áo ngủ vội mặc chưa kịp cài khuy. " alt=""/>Bác sĩ run rẩy vì vợ ship quà đặc biệt đến quán game
|