Phong Đằng hôm nay lại mặt dày tiếp tục đi xe về thành phố B. Anh luôn cố gắng tranh thủ giải quyết các công việc sớm nhất để có thể tan ca sớm. Chiếc siêu xe cứ vậy phóng về phía thành phố B yên bình. Vừa dừng xe trước cửa nhà, anh đã vô cùng hạnh phúc khi thấy cô ở trước sân.
Lộ Nhan thấy anh nhưng không muốn nói gì thêm. Cô coi anh như không khí, dửng dưng quay người vào nhà. Phong Đằng kịp thời giữ lấy tay cô. Lộ Nhan quay lại nhìn anh với ánh mắt như kẻ xa lạ khiến anh nhất thời không biết phải nên nói gì cho phải. Lộ Nhan rút tay ra khỏi tay anh, giọng điệu có muôn vạn sự chán ghét vang lên.
-Từ thành phố S tới đây trung bình là 2 tiếng đồng hồ. Tôi nghĩ với một chủ tịch tập đoàn lớn như anh thì thật lãng phí thời gian. Cho nên anh đừng tới đây nữa, anh đỡ phí thời gian mà tôi cũng đỡ cảm thấy phiền.
-Lộ Nhan, em có thể đừng nói chuyện với anh như vậy được không?
-Sao? Vậy ra bây giờ tôi phải nói chuyện kiểu biết ơn với người cưỡng hiếp mình à?
-Anh không có ý đó.
Lộ Nhan quay người bước vào trong. Phong Đằng thở dài đi theo sau. Nhìn căn bếp cũ kỹ, chiếc bếp ga cũng đã bị sập một bên. Anh nhìn qua cô khẽ cười gượng khi không biết làm gì.
-Hai bác...
-Bọn họ ra đầu làng, anh là khách của họ. Muốn thì ra ngoài đó mà chơi.
Phong Đằng im lặng đứng đó còn cô lại loay hoay với đủ nguyên liệu trong bếp. Ánh mắt của anh từ đầu đến cuối đều hướng về phía cô. Lộ Nhan ngước lên nhìn anh thở dài.
-Anh có thể ra ngoài được không? Anh đang cản trở việc tôi nấu ăn đấy.
-Lộ Nhan, sao mắt của em lại thâm như vậy? Em không ngủ được sao?
Tác Giả:Nhận định