Để kịp thời chung tay góp sức, tuyên truyền, động viên các tầng lớp nhân dân tham gia phòng, chống dịch Covid-19, từ ngày 5/10 đến 5/11, Cục Nghệ thuật Biểu diễn (Bộ VHTT&DL) đã tổ chức cuộc bình chọn các sản phẩm bản ghi âm, ghi hình về nghệ thuật biểu diễn tuyên truyền phòng, chống dịch Covid-19.
![]() |
Thứ trưởng Bộ VHTT&DL Tạ Quang Đông và nhạc sĩ Đỗ Hồng Quân trao giải cho các nghệ sĩ. |
Đây cũng là hoạt động hướng tới Kết nối yêu thương, vượt qua đại dịch trên Internet, các trang mạng xã hội và các phương tiện thông tin đại chúng, nhằm lan toả, kết nối tình cảm của các nghệ sĩ cùng chung tay vượt qua đại dịch.
Chỉ trong một thời gian, BTC đã nhận được sự tham gia hưởng ứng nhiệt tình của 9 đơn vị (nhóm) nghệ thuật và gần 100 cá nhân là các nghệ sĩ thuộc các Đoàn nghệ thuật, Hội Liên hiệp Văn học Nghệ thuật, Trung tâm Văn hóa của gần 30 tỉnh thành, địa phương.
Trong đó, có 51 bản chương trình nghệ thuật và 149 clip, video âm nhạc, ca nhạc của các tác giả thuộc nhiều thể loại như ca múa nhạc, tiểu phẩm sân khấu kịch, chèo, tuồng, cải lương, xiếc, múa rối, ca kịch… gửi tham gia.
Đây là những bản ghi hình ca múa nhạc và chương trình nghệ thuật có sự đầu tư dàn dựng công phu, tâm huyết và nhiều sáng tạo của các nghệ sĩ. Đặc biệt có sự tham gia của các nghệ sĩ tên tuổi trên khắp mọi miền đất nước như NSND Thanh Tuấn, NSND Tự Long, NS Quốc Tín, Trọng Huỳnh, Lê Thu Huyền…
Qua hình thức bình chọn trực tuyến, tương tác của khán giả đánh giá cùng sự thẩm định của Hội đồng nghệ thuật, BTC đã trao giải cho 14 bản ghi hình ca múa nhạc (gồm 2 giải Nhất, 2 giải Nhì, 4 giải Ba, 6 giải Khuyến khích) và 9 chương trình nghệ thuật (gồm 1 giải Nhất, 2 giải Nhì, 2 giải Ba, 4 giải Khuyến khích).
Trong đó, 2 giải Nhất bản ghi hình ca múa nhạc thuộc về “Bài ca chiến thắng” (tốp ca Công an tỉnh Cà Mau) và “Hà Nội - Khúc đồng dao chống dịch” (tập thể nghệ sĩ Nhà hát Tuổi trẻ); giải Nhất chương trình nghệ thuật thuộc về vở kịch rối “Quê em chống dịch” (Nhà hát Múa rối Thăng Long).
Nhân dịp này BTC đã trao giải thưởng được khán giả bình chọn vào yêu thích nhất cho 2 thể loại bản ghi hình ca múa nhạc và chương trình nghệ thuật.
Tình Lê
Thông tin Hoài Linh góp mặt trong vở diễn "Lạc giữa biển người" nhanh chóng trở thành chủ đề hot, thu hút sự quan tâm của dư luận. Nhiều ý kiến trái chiều được đưa ra trong lần tái xuất sân khấu của nghệ sĩ hài nổi tiếng này.
" alt=""/>Tôn vinh các sản phẩm nghệ thuật biểu diễn tuyên truyền phòng, chống CovidLàm mọi việc bằng chân
Dù đã 20 năm trôi qua, mỗi khi có người nhắc đến tuổi thơ của cậu con trai Hồ Hữu Hạnh, bà Bùi Thị Hợp (45 tuổi, ngụ huyện Định Quán, tỉnh Đồng Nai) vẫn rưng rưng nước mắt. Bà cho biết, chỉ biết con trai khiếm khuyết đôi tay khi tình cờ thấy áo con lòi ra ngoài chiếc khăn quấn.
Bởi, trước đó, khi phát hiện Hạnh không có đôi tay, gia đình vì sợ bà đau đớn đã giấu giếm sự thật, không cho bà biết. Mọi người quấn cậu bé đáng thương trong chiếc khăn lớn.
“Lần đầu thấy con không có đôi tay, tôi đau đớn đến ngất lịm. Sau này, mỗi lần cho con bú, nhìn vào hai vai con, tôi lại khóc nức nở, đau đớn vô cùng”, bà Hợp chia sẻ.
Cùng tâm trạng, ông Hồ Hữu Canh cũng khóc cạn nước mắt khi nhìn thấy con như con sâu được quấn trong chiếc khăn rộng thùng thình. Đôi vợ chồng trẻ luôn đau thắt lòng mỗi khi nghĩ đến tương lai cậu con trai chịu thiệt thòi từ lúc lọt lòng.
Thế nhưng, ngay giai đoạn tập bò, Hạnh đã chứng minh mình có một nghị lực phi thường. Như một con sâu, cậu bé luôn cố vươn người về phía trước. Lớn hơn một chút, Hạnh bắt đầu tự ý thức được việc mình thiếu đôi tay để rồi tự luyện tập để làm mọi việc bằng đôi chân trần.
![]() |
Không có đôi tay nhưng Hạnh vẫn có thể làm mọi việc như người bình thường. (Ảnh: Nhân vật cung cấp). |
Nhớ lại những tháng ngày bắt đầu luyện tập, biến 2 bàn chân thành đôi tay, Hồ Hữu Hạnh kể: “Lúc nhỏ, em chỉ tập làm những điều em muốn như: rửa chén, bơi lội, vệ sinh cá nhân… Rồi từ từ em làm được mọi việc bằng đôi chân của mình”.
“Em có tuổi thơ dữ dội lắm. Không có đôi tay, em vẫn tập xe đạp, trèo cây, leo mái nhà, trượt ván gỗ, bắn bi, búng thun… Để làm được như thế, em chịu nhiều đau đớn lắm. Những ngày đầu, rửa chén thì chén vỡ, miểng sành đâm rách chân, cắm điện thì bị giật, nấu ăn, đun nước thì bị phỏng, dao cắt… Người và chân em sẹo không à”, Hạnh kể thêm.
Nhận thấy cha mẹ trồng rau quanh năm vất vả, Hạnh cũng tìm cách đỡ đần. Hiện, em có thể cuốc đất bằng cằm, vác rau, nhổ cỏ bằng chân… phụ giúp cha mẹ. Song, điều khiến Hạnh cũng như cha mẹ em hạnh phúc, tự hào hơn cả là em đã vượt qua một chặng đường dài đầy trắc trở để trở thành sinh viên đại học.
“Chim cánh cụt” vào đại học
![]() |
Nay, cậu bé "chim cánh cụt" đã vào đại học, hòa nhập các sinh viên ngành Công nghệ thông tin trường đại học Lạc Hồng. (Ảnh: Nhân vật cung cấp). |
Hạnh kể, con đường học tập của em là cả một hành trình chất chứa nhiều nỗi niềm. Ở đó có niềm vui, nước mắt và cả những nỗi đau thầm kín. Con khuyết tật, vợ chồng ông Canh nghĩ con chẳng thể đến trường.
Nhưng khi thấy bạn bè đi học mẫu giáo, Hạnh cũng rạo rực muốn được đến lớp. Hạnh không dám nói với ba mẹ, lặng lẽ theo chân người bạn đối diện nhà đến trường.
Đến nơi, cậu bé có biệt danh “chim cánh cụt” đứng bên ngoài nhìn vào lớp học. Hạnh thấy các bạn học vui lắm, được ăn đồ ăn ngon, có đồ chơi đẹp. Hạnh ao ước được vào lớp chơi cùng bạn bè.
Em kể: “Em đứng ngoài lớp 3 - 4 ngày thì được cô giáo mầm non chú ý. Sau đó, cô ra gặp em và hỏi em có muốn vào học không. Em gật gật đầu rồi cô dẫn em vào lớp”.
“Lúc đó, em chưa có đồng phục, đồ dùng học tập. Cô đến tận nhà em khuyên ba mẹ em cho em đi học. Nếu được, cô sẽ mua cặp, sách cho em. Thế là ba mẹ em đồng ý”, Hạnh kể thêm.
![]() |
Hạnh chụp ảnh cùng Phó Hiệu trưởng trường đại học Lạc Hồng. (Ảnh: Nhân vật cung cấp). |
Đi học, Hạnh phải tự luyện tập thêm một kỹ năng mới khó hơn bất kỳ kỹ năng nào trước đó là viết bằng chân. Em kể: “Không như các bạn khác có người cầm tay dạy viết, em đâu có ai cầm chân cho đâu. Em tự tập. Luyện đến sưng cả bàn chân, các ngón chân sưng phồng, tê cứng”.
Nhưng chưa bao giờ Hạnh nghĩ đến việc từ bỏ. Cuối cùng, những ai tưởng em đến trường chỉ để cho vui đều ngạc nhiên. Cuối năm học, “chim cánh cụt” được nhà trường tặng giấy khen “bé giỏi bé ngoan”.
Với kết quả ấy, tưởng chừng con đường học tập của Hạnh sẽ rộng mở. Nào ngờ, vào lớp 1, Hạnh không được trường nhận vào học. Nhà trường tư vấn gia đình Hạnh đưa em vào trường khuyết tật để học tập.
Hạnh không chịu. “Em nằng nặc bảo ba mẹ đi xin học. Cuối cùng, nhà trường nhận em vào học thử, xem có học được không rồi tính tiếp. Hoàn thành năm lớp 1, em được giấy khen học sinh giỏi”, Hạnh kể.
Tuy nhiên, đến lớp 7, sóng gió một lần nữa ập đến với em. Những lời châm chọc, mỉa mai của bạn bè khiến sự tự ti, mặc cảm bấy lâu em đè nén trỗi dậy. Không thể vượt qua, Hạnh bỏ học.
Song, cuối cùng em cũng nhận biết, sự tự ti, mặc cảm ấy không giúp em thành công hay phát triển bản thân. “Em thấy rằng, để vượt qua nghịch cảnh, em phải nỗ lực, phải làm điều người ta không làm được. Em không muốn là gánh nặng cho gia đình, xã hội. Để làm điều ấy em phải đi học”.
Cuối cùng, những nỗ lực ấy đã dẫn đường cho “chim cánh cụt” vào đại học. “Đi học, em nhận thấy rằng, tương lai sẽ rộng mở hơn nếu em tiếp tục bước qua những rào cản, những khó khăn trong cuộc sống. Có như vậy, em mới giúp ích cho xã hội, có thêm động lực vượt qua giới hạn để phát triển bản thân”.
Tháng trước, Hạnh tự bắt xe lên TP Biên Hòa (tỉnh Đồng Nai), nộp hồ sơ và trúng tuyển ngành Công nghệ thông tin của trường đại học Lạc Hồng. Hạnh kể: “Công nghệ thông tin là ngành em vô tình gặp sau khi quay phóng sự vào hè năm lớp 1”.
“Lúc đó, đài truyền hình hỏi em biết đánh máy không. Em trả lời là có. Đến năm lớp 3 em bắt đầu thích máy tính và có ước mơ trở thành kỹ sư công nghệ thông tin”, em kể thêm. Những năm đầu trên ghế giảng đường, Hạnh nói em rất tự tin và sẽ cố gắng hiện thực hóa ước mơ trở thành kỹ sư công nghệ thông tin.
Sinh viện có ý chí, nghị lực đáng trân trọng Ông Nguyễn Hữu Quỳnh, Phó Hiệu trưởng Trường Đại học Lạc Hồng nhận xét: “Hạnh không có tay nên chúng tôi gọi em là “chim cánh cụt” nhưng ý chí, nghị lực của em rất đáng trân trọng. Trong thời gian vừa qua, em cũng đã tham gia vào các hoạt động công nghệ thông tin và rất đam mê trong lĩnh vực này. Dù mới nhập học, nhưng em đã hòa nhịp cùng các bạn sinh viên khác. Từ khi còn là học sinh, Hạnh đã được thầy Hiệu trưởng nhà trường chu cấp chi phí ăn uống hàng tháng cho em. Bây giờ, thầy vẫn tiếp tục công việc này. Nhà trường cũng đã miễn toàn bộ học phí cho Hạnh”. |
Những ngày làm phụ hồ, anh Nguyên luôn đau đáu về một tương lai tốt hơn. Từ nghề nấu ăn, anh từng bước học tập, rèn luyện, trở thành giảng viên trường đại học lớn ở Hà Nội.
" alt=""/>Nghị lực của chàng trai không tay vừa vào đại học ở Đồng NaiSuốt thời gian sau đó, anh ở bên, lặng lẽ, quan tâm, yêu thương, chờ cho vết thương trong tim tôi lành lại. Để khi anh ngỏ lời yêu, tôi nhận ra trái tim mình đã sẵn sàng yêu thêm lần nữa.
Tôi và anh cưới nhau trong sự chúc phúc của hai bên gia đình. Sau cú vấp của mối tình đầu, tôi như con thuyền nhỏ tìm được bến đỗ bình an. Có chồng tâm lý, hiểu và thương, giúp lo toan mọi việc trong nhà, tôi tự nhủ mình sẽ cố gắng là vợ hiền, mẹ đảm.
Thế nhưng, một năm, hai năm, dù không "kế hoạch" gì, tin vui vẫn không thấy đến. Thời gian đầu, hai vợ chồng còn lạc quan "con cái là lộc trời cho". Nhưng cùng với thời gian, nhìn ông bà sốt ruột mong cháu, tôi bắt đầu lo lắng.
Chúng tôi đưa nhau đi khám, bác sĩ nói cả hai không gặp vấn đề gì nghiêm trọng có thể dẫn đến vô sinh. Vậy lý do vì sao cưới nhau mấy năm vẫn chưa có con, chỉ có thể kết luận là "duyên chưa tới".
Cuối tuần trước, em chồng làm tiệc thôi nôi cho cháu. Nhìn ai nấy đều con lớn con nhỏ, tôi không tránh khỏi tủi thân. Vợ chồng tôi đã bước sang năm thứ 6 hôn nhân, vậy mà nhà vẫn chưa có tiếng nói cười của con trẻ.
Hôm đó, chồng tôi không biết do vui quá hay buồn quá mà uống nhiều rượu, tôi phải chở anh về. Trên đường về, anh nói rất nhiều. Tiếng gió, tiếng xe cộ khiến tôi không nghe rõ anh nói gì.
Khi tôi dìu anh vào giường, anh bỗng đẩy tôi ra, giọng nạt nộ: "Tại em, tại em hết. Tại thời trẻ, em yêu đương lung tung, em phá thai nên giờ trời đày, không cho em có con. Quả báo! Quả báo!".
Tôi chết lặng trước lời anh vừa thốt ra. Tôi không nghĩ, anh có thể nói những lời cay đắng như vậy.
Chuyện cũ đã qua rất lâu rồi. Thời điểm ấy, tôi đau đớn, khổ sở ra sao, anh là người rõ nhất. Anh đã xoa dịu nỗi đau cho tôi, giúp tôi tìm lại tình yêu. Chính sự nhẫn nại và chân thành của anh khiến tôi dũng cảm mở lòng, đón nhận anh sau biến cố đầu đời.
Vậy mà giờ anh nói việc tôi không có con chính là "quả báo", vì tôi từng phá thai nên giờ ông trời không cho tôi được quyền làm mẹ nữa. Hóa ra bao năm qua, anh vẫn chưa từng quên chuyện quá khứ của vợ.
Tôi nhìn chồng nằm ngủ say trên giường, vừa giận, vừa thương. Bình thường, anh vẫn luôn thủ thỉ, động viên tôi kiên trì "tìm con", có lẽ chỉ khi say mới dám nói lời thật lòng như vậy. Có lẽ anh nói đúng, tôi từng có cơ hội làm mẹ nhưng đã từ chối nó. Và giờ, tôi phải trả giá cho những sai lầm của mình.
6 năm hôn nhân có thể chưa dài, nhưng nếu sống chung một đời không có con là quá dài. Anh khao khát được làm cha, xứng đáng được làm cha. "Hạt giống tốt" cũng cần gặp được "đất lành" mới có thể nảy mầm được.
Có phải đã đến lúc tôi nên giải thoát cho anh?
Theo Dân trí