Những sinh viên trong nhóm “chat” này đã trao đổi với nhau những hình ảnh và trào lưu “chế giễu các vụ tấn công tình dục, lễ tế thần và cái chết của trẻ em”, cũng như chế giễu một số nhóm sắc tộc hoặc chủng tộc cụ thể.
Một tin nhắn “đã gọi việc treo cổ một đứa trẻ Mexico là “khoảnh khắc piñata”. Trong khi đó, các tin nhắn khác còn châm biếm rằng “lạm dụng tình dục là kích thích tình dục”.
Tờ Crimson còn cho biết, theo một số thành viên của nhóm, các quản trị viên của Harvard đã thu hồi thư chấp nhận với nhóm sinh viên này từ giữa tháng 4.
Một phát ngôn viên của Harvard chia sẻ với tờ People trong một email rằng, trường này “không bình luận công khai về tình trạng tuyển sinh của từng cá nhân”.
Tuy nhiên, vị này khẳng định, theo quy định của nhà trường, Harvard có quyền rút lại thư trúng tuyển của ứng viên.
Một trong những quy định đó là, sinh viên đã được trường chấp nhận không được có những hành vi làm dấy lên sự nghi ngại về sự trung thực, sự trưởng thành hoặc nhân cách đạo đức của cá nhân đó.
Đây là nhóm kín giữa các thành viên trong nhóm sinh viên Harvard niên khóa 2021.
Một trong những thành viên sau đó đã thông báo về việc lập một nhóm “chat” dành cho những người thích memes (trào lưu mạng).
Theo 2 sinh viên tương lai của Harvard, nhóm này được thành lập vào cuối tháng 12 năm 2016.
Ban đầu, những thông điệp của nhóm này hầu hết “nhẹ nhàng” – Jesscica Zhang, một sinh viên khóa 2021 viết trong một email trả lời Crimson.
Một số thành viên sau đó đã viết rằng, họ nên tạo ra một trào lưu “người lớn hơn” – theo Cassandra Luca, một tân sinh viên khác.
Để tham gia nhóm nhỏ hơn gồm khoảng 100 thành viên này, đầu tiên các sinh viên phải gửi đi những “memes” khiêu gợi để được chấp nhận.
Zhang cho biết, một mặt cô đánh giá cao khiếu hài hước của nhóm, nhưng cô cũng cho rằng có nhiều chủ đề không nên nói đùa.
“Tôi tôn trọng quyết định của ban tuyển sinh về việc hủy bỏ quyết định trúng tuyển, bởi vì những hành động này thực sự nói lên tính cách thực sự của sinh viên” – cô chia sẻ.
Tiến sĩ, bác sĩ Vũ Thái Hà, Trưởng khoa Nghiên cứu và ứng dụng công nghệ tế bào gốc, Bệnh viện Da liễu Trung ương, cho biết bệnh nhân cần được điều trị giảm phù nề, giảm phản ứng dị ứng gây ra bởi sản phẩm được tiêm và chăm sóc tại chỗ tránh bội nhiễm.
"Đây là một trong nhiều bệnh nhân phải nhập viện vì 'trót' tiêm sản phẩm không có chỉ định tiêm. Các sản phẩm này thường gây ra biến chứng không lường, phải điều trị dai dẳng nhiều tháng, thậm chí nhiều năm", bác sĩ Hà cho biết. Với trường hợp chị H., cần theo dõi và đánh giá sau nhiều tháng liên tục để phát hiện và điều trị những biến chứng muộn sau tiêm.
Thầy thuốc khuyến cáo người dân tìm hiểu, lựa chọn kỹ càng cơ sở và người thực hiện làm đẹp. "Không nên đến các cơ sở y tế không có bác sĩ chuyên khoa, không được để người không phải bác sĩ thực hiện thủ thuật, không nghe và tin quảng cáo không có cơ sở khoa học trên mạng xã hội để hạn chế tai biến", bác sĩ Hà khuyên.
Và, cậu đã đạt được mơ ước của mình.
![]() |
Justus Uwayesu: mồ côi, ăn xin trên đường phố Rwanda, sống ở bãi rác đã trở thành một sinh viên Harvard. Ảnh: nytimes |
Mùa thu này, Uwayesu đã trở thành sinh viên năm thứ nhất Đại học Harvard với học bổng toàn phần, chuyên ngành toán, kinh tế và nhân quyền. Giờ đây, ở tuổi 22, không rõ ngày sinh, cậu bé bãi rác năm nào trong trang phục jeans chẳng khác nào 1.667 sinh viên năm đầu của ngôi trường danh giá.
Lẽ dĩ nhiên, cậu có điều khác với mọi người. Cậu là minh chứng cho thấy ngay cả khi tiềm năng bị chôn sâu trong nỗi tuyệt vọng và ám ảnh nhất, khi được khai thác sẽ tỏa sáng.
Hơn 13 năm kể từ khi thoát khỏi bãi rác luôn âm ỉ khói, Uwayesu khôngđơn giản là trưởng thành qua những trường học hàng đầu của Rwanda, cậucòn học nhiều thứ tiếng như tiếng Anh, Pháp, Swahili và Lingala. Cậu làngười giám sát chương trình dạy kèm học sinh trung học. Cậu góp phầnthành lập một quỹ từ thiện trẻ đang phát triển trong toàn bộ hệ thốngtrường trung học trong nước. Qũy này mua bảo hiểm y tế cho học sinhnghèo, cung cấp thuốc men và và hỗ trợ học tập cho học sinh.
Cậu là minh chứng cho thấy ngay cả khi tiềm năng bị chôn sâu trong nỗi tuyệt vọng và ám ảnh nhất, khi được khai thác sẽ tỏa sáng. |
Và như các thanh niên khác, cậu vẫn ngạc nhiên và thích thú khám phá văn hóa ở mảnh đất lạ.
Những người bạn cùng phòng đã giúp cậu thích nghi với cuộc sống ở Boston. “Mọi người ở đây rất chăm chỉ làm việc", cậu nói. "Họ làm mọi thứ rất nhanh, di chuyển cũng nhanh, họ nói với bạn sự thực, về những trải nghiệm và suy nghĩ của họ. Ở Rwanda, chúng tôi nói chuyện với người lớn theo cách khác. Chúng tôi không ồn ào. Ở đây, bạn có suy nghĩ độc lập".
Sinh ra ở vùng nông thôn phía đông Rwanda, mới 3 tuổi, Uwayesu đã mất cha mẹ vì nạn diệt chủng. Các nhân viên Chữ thập đỏ đã cứu cậu cùng một anh trai và hai chị gái. Họ được chăm sóc đến năm 1998, khi ngày càng có nhiều trẻ mồ côi khiến các nhân viên phải đưa họ trở lại làng. Giữa lúc đó xảy ra nạn hạn hán, sau đó là đói kém. "Tôi bị suy dinh dưỡng", Uwayesu nói. “Anh tôi nói phải ra ngoài tìm kiếm thức ăn, nhưng không thể, có nhiều lúc chúng tôi nhịn đói cả ngày".
Năm 2000, cậu và người anh tìm đến Kigali, Thủ đô của Rwanda để tìm kiếm thức ăn. Và rồi bãi rác Ruviri ở ngoại ô thành phố, nơi ẩn trú của hàng trăm trẻ mồ côi, là đích đến của họ. Justus tìm ra "ngôi nhà" cùng với hai đứa trẻ khác là chiếc xe bỏ hoang không cửa sổ. "Không có nước, tất cả đều không tắm. Thứ duy nhất là tìm cách giữ ấm trong đêm", cậu kể lại.
Uwayesu đã phải đi khập khiễng vì bị ngã từ một chiếc xe chở rác đang di chuyển. Một lần cậu suýt bị chôn sống khi xe ủi đẩy rác xuống hố. Những lúc ăn xin trên đường phố, cậu đã chứng kiến một thế giới hoàn toàn khác hẳn. "Buổi chiều, những đứa trẻ tan trường trong bộ đồng phục, chạy nhảy và vui chơi trên đường. Đó là thực là lúc đen tôi, vì tôi không thể hướng về một tương lai. Tôi không thể thấy cuộc sống có thể tốt hơn thế nào, hay làm cách nào thoát khỏi cảnh hiện tại".
Và Effiong đã trở thành vị cứu tinh của cậu. Qũy từ thiện mà bà thiết lập tại New Rochelle, New York mang tên Esther’s Aid, vào năm 2000 đã quyết định tập trung mọi nỗ lực giúp đỡ trẻ mồ côi Rwanda. Một ngày Chủ nhật năm 2001, sau khi phân phát cả một container quần áo và thực phẩm, bà đi taxi tới bãi rác, thấy trẻ mồ côi đang gây lộn với nhau, rồi trò chuyện và thuyết phục đưa các em tới một nơi an toàn.
Justus được tắm gội, thay quần áo, chữa trị vết thương và cuối cùng là tới trường tiểu học. Ngay ở cấp một, cậu đã đứng đầu lớp rồi đạt bậc A trung học cơ sở và tiếp theo là học bổng tại một trường trung học có tiếng. Trong suốt thời gian đi học, cậu đã tích cực làm việc cho quỹ từ thiện. "Cuộc sống của tôi đã thay đổi nhờ có Effiong".
Tốt nghiệp trung học, cậu nộp hồ sơ và giành được chương trình học bổng một năm mang tên Bridge2Rwanda từ một quỹ từ thiện chuyên giúp đỡ các học sinh tài năng. Suốt cả thập kỷ qua, vị giám đốc tuyển sinh quốc tế của Harvard đã bỏ tâm sức tìm kiếm các ứng viên tài năng của châu Phi mỗi năm. Và cánh cửa trường đại học danh giá nhất nước Mỹ đã rộng mở chào đón cậu.