Tôi còn chưa kịp nổi giận thì Hòa đã đòi bán nhà, chia đôi để theo người tình. Anh ta quyết tâm đến mức tôi dọa chết, anh ta vẫn không bận tâm. Ly hôn xong, tôi trải qua những ngày tháng cay đắng, gạt bỏ đau đớn, làm lụng cực nhọc nuôi hai con.
Đến năm 2012, Hòa bỏ người tình, quay về xin tôi tha thứ, thề thốt sẽ chung thủy. Mặc cho tôi xua đuổi, anh ta vẫn lăn vào đưa đón con đi học, làm xe ôm chạy hàng mang về cho tôi bán. Một thời gian dài, trái tim chai cứng của tôi cũng mềm trở lại.
Hơn nữa, từ ngày bố về, các con tôi cũng vui vẻ, hạnh phúc hơn. Vì thế, tôi rộng lòng tha thứ, đón chồng quay về.
Tuy nhiên, vì tin tưởng, ngại thủ tục rườm rà, bận rộn công việc, tôi không nghĩ đến việc đăng ký kết hôn trở lại. Hòa cũng rất chỉn chu, chăm sóc vợ con nên tôi cũng không có nghi ngờ gì.
Cùng thời gian đó, mẹ tôi chia cho tôi mảnh đất. Tôi đã bán đi, cộng dồn với số tiền lớn đã tích cóp trong thời gian dài, tôi dồn được hơn 4 tỷ, đưa cho Hòa để mua mảnh đất lớn hơn. Nào ngờ, anh ta đã lẳng lặng đứng tên mua đất một mình, sang tên sổ đỏ cũng một mình. Khi tôi biết chuyện, có phàn nàn thì Hòa nói rất hợp tình hợp lý: “Mảnh đất quá đẹp, anh phải mua vội. Lúc đó em lại bận nên không đưa em đi ký tên được”.
Hòa còn cười nói giờ anh ấy hoàn toàn thuộc về vợ con, đi đâu mà thiệt. Nếu giờ làm lại giấy tờ sẽ mất khoản tiền không nhỏ. Tôi lại có nhiều lý do để không làm lại giấy tờ đất.
Đến năm 2014, Hòa lại ngựa quen đường cũ, cặp bồ với cô gái gần bằng tuổi con mình. Lần này, người tình của Hòa còn đến tận nhà đánh ghen, chê tôi “gái già không biết giữ chồng, không dùng được thì nhả ra, đừng bám lằng nhằng mà hại đời anh ấy”.
Nhục nhã, uất ức, tôi lại đuổi người chồng hờ ra khỏi nhà. Nhưng tôi không ngờ, anh ta mang theo giấy tờ mảnh đất mà tôi bỏ tiền mua nhưng đứng tên anh ta, rồi bán cho người khác. Tôi không có cách nào đành đệ đơn ra Tòa, khởi kiện anh ta cướp đoạt tài sản của mình.
Nhưng Hòa cãi băng, còn đưa đủ chứng cớ anh ta là người đi mua đất, có người làm chứng… Vụ kiện kéo dài gần 2 năm vẫn chưa ngã ngũ. Tôi chỉ trình được bằng chứng mẹ thừa kế cho mảnh đất, nhưng không ai làm chứng cho việc tôi đã giao tiền cho chồng cũ.
Tôi gần như vô vọng đòi lại tài sản hơn 4 tỷ của mình. Luật sư tiếc nuối bảo tôi: “Giá như chị đăng ký kết hôn, với những đóng góp của chị cho gia đình thì chắc chắc phần lớn mảnh đất đó phải thuộc về chị”.
Tôi chỉ biết thở hắt, tự trách mình. Tôi kể câu chuyện này chỉ muốn những người phụ nữ khác đừng dại dột như tôi, đừng quá ủy mị vào tình cảm mà lờ đi sự bảo vệ của pháp lý. Tái hôn, nhiều người thường chủ quan, ngại thủ tục giấy tờ lằng nhằng, lại không chắc chắn về tình cảm, ngại kết hôn, ly hôn lần nữa nên không đăng ký kết hôn.
Tuy nhiên, cuộc sống chung sẽ nảy sinh nhiều quan hệ tiền bạc, chung riêng không rõ ràng. Vì thế, khi chia tay lại dẫn đến tranh chấp tài sản, gây thiệt hại về kinh tế, thời gian và tình cảm của cả đôi bên. Như tôi vậy.
Chỉ trông con lơ là một vài giây, người mẹ đau đớn ôm cơ thể con trai vừa rơi từ tầng cao xuống đất.
" alt=""/>Tâm sự của cô gái nhận quả đắng khi sống với chồng cũ không đăng ký kết hônĐến thôn Nà Cạn, xã Đại Đồng, huyện Tràng Định, Lạng Sơn nhiều người sẽ có cảm giác đi lạc vào một khu phố cổ bởi những ngôi nhà được xây dựng từ những năm 30 của thế kỷ trước.
Thiết kế theo kiến trúc kiểu Pháp, trải qua thời gian dài, những ngôi nhà này vẫn giữ được vẻ đẹp cổ xưa. Trong đó, ấn tượng nhất phải kể đến nhà của ông Nguyễn Văn Bảng (SN 1932, xã Đại Đồng).
![]() |
Ông Nguyễn Văn Bảng cho biết, ngôi nhà này được khởi công xây từ năm 1932. Cụ Nguyễn Văn Tính, cha của ông Bảng, vốn là một thông phán (viên chức làm việc ở các công sở trong thời Pháp thuộc). Sau khi nghỉ hưu, cụ Tính quyết định xây ngôi nhà này. |
![]() |
Ngôi nhà do một kiến trúc sư người Pháp thiết kế, gồm có 3 gian, rộng khoảng 150m2. Cụ Tính phải thuê những người thợ lành nghề ở Bắc Ninh đến xây dựng trong một thời gian dài. |
![]() |
Ngôi nhà có lò sưởi và cửa sổ làm bằng kính theo kiến trúc Pháp. Ông Bảng còn nhớ, những ngày mùa đông khi ông còn bé, gia đình thường quây quần bên lò để sưởi ấm. |
![]() |
Sau này, khi không còn sử dụng, lò sưởi đã được xây bịt lại |
![]() |
Dòng chữ "Lụt năm 1986 (Bình Dần)" được ghi lại bên cánh cửa bằng gỗ lim để nhớ sự kiện lũ lụt rất lớn ở huyện Tràng Định. "Nước ngập khắp nơi, người dân phải đi lại bằng thuyền nhưng ngôi nhà của chúng tôi vẫn không bị ảnh hưởng", ông Bảng nhớ lại. |
![]() |
Ống khói trên mái nhà. |
![]() |
Biểu tượng con dơi. |
![]() |
Hoa văn cổ xưa trên mái nhà. Nhà lợp ngói âm dương nên mùa đông ấm, mùa hè thì mát mẻ. |
![]() |
Qua thời gian dài, ngôi nhà cổ đã xuống cấp. Ông Bảng chỉ tay lên những vết nứt của bức tường. |
![]() |
Nhà được xây bằng gạch nung. Màu thời gian đã bao trùm lên tất cả. |
![]() |
Trong kí ức ông Bảng, ngày đó, gia đình ông thuộc hàng giàu có trong vùng. Giai đoạn Pháp chiếm đóng, gia đình ông phải sơ tán. Sau đó họ quay lại sinh sống ở đây cho đến ngày nay. |
![]() |
Hiện, nhiều người trẻ và du khách nước ngoài thường hay ghé vào thăm quan, chụp ảnh. "Ngôi nhà là kỷ niệm của cha để lại nên tôi vẫn thường dặn dò con cháu phải gìn giữ, không được phá bỏ. Ngôi nhà này chưa trải qua một lần sửa chữa nào", ông Bảng nhấn mạnh. |
![]() |
Trưởng thôn Nà Cạn (trái) cho biết: "Thôn Nà Cạn hiện nay có 7 ngôi nhà cổ tương tự vẫn còn bảo lưu được nét độc đáo xa xưa để lại. Theo thời gian, nhiều ngôi nhà cũng dang dần hư hỏng, xuống cấp. Chúng tôi mong muốn nó được coi là di tích và được chính quyền quan tâm, bảo tồn". |
Biệt phủ của Tổng đốc Vi Văn Định ở Lạng Sơn rộng hơn 4.000 m2 nhưng nay chỉ còn lại tàn tích.
" alt=""/>Nhà cổ kiểu Pháp của gia đình giàu có nức tiếng xứ LạngCách Hà Nội khoảng 50 km, một dãy nhà hoang nằm im lìm dưới chân núi Sóc Sơn là nơi nương náu của người đàn bà sống cô đơn nhiều năm nay. Bà là Quất Thị Oanh, 71 tuổi (quê Phú Thọ).
![]() |
Bà Quất Thị Oanh sống cô đơn trong dãy nhà hoang dưới chân núi Sóc Sơn. |
Những ngày giáp Tết, mọi người đều dọn dẹp nhà cửa, mua bán thực phẩm chào đón năm mới nhưng với bà Oanh, khái niệm về ngày tháng gần như không có ý nghĩa.
Tết với bà hàng chục năm qua cũng chỉ như ngày thường. Sáng dậy nấu một nồi cháo cho mình, một nồi cơm nuôi 2 con chó. Sau đó bà lên rừng đào khoai, đào sắn rồi hái lá cho thỏ.
Những người có hoàn cảnh như bà có thể buồn chán, thèm khát một cuộc nói chuyện từ những người vãng lai. Tuy nhiên, bà Oanh lại khác.
Bà sẵn sàng lớn tiếng chửi bới, quát nạt, thậm chí đuổi đánh nếu không thích ai đó tò mò về cuộc sống của mình.
Do đó người ta chỉ biết, bà là một bệnh nhân của trại phong Đá Bạc (Sóc Sơn, Hà Nội). Cách đây gần chục năm, theo lệnh di dời, các bệnh nhân của trại được đưa về địa điểm khác. Trại phong này bị bỏ hoang.
Thế nhưng bà Oanh và vài người nữa vẫn cố gắng bám trụ. Mỗi người nhận lấy 1 gian nhà rồi sống theo hình thức tự cung tự cấp, tự chăm lo cho bản thân mình.
![]() |
Dãy nhà hoang, nơi cư ngụ của người phụ nữ tuổi đã xế chiều. |
Những người bạn cùng bám trụ tại khu nhà hoang tiết lộ, bà Oanh không muốn chuyển đi vì còn nặng lòng với một người đang nằm trên núi. Thêm nữa, quanh mảnh đất này bà còn có những ‘mối tơ vò’…
‘Mỗi người ở đây đều có một số phận riêng, ai cũng buồn’, bà Oanh nói khi đã có thiện cảm với chúng tôi.
Theo bà, cách đây 40 - 50 năm về trước, những bệnh nhân phong bị dư luận ghẻ lạnh. Có người gần chết, con cháu vẫn khiêng đến cổng trại vứt bỏ vì sợ lây.
Sự đối xử ghẻ lạnh và có phần nhẫn tâm của người thân khiến nhiều bệnh nhân phong lúc đó chán ghét và bi quan với cuộc sống. Bà Oanh cũng không ngoại lệ. Tuy nhiên trong quãng ngày khốn khó ấy bà lại có được tình yêu của một người đàn ông cùng trại.
“Ông bệnh nhẹ hơn nên thường đi xát gạo phục vụ nhà bếp, tôi nhận nhiệm vụ cấp dưỡng. Cả hai cứ lặng thầm quan tâm nhau rồi muốn gắn bó với nhau từ lúc nào không hay’, bà Oanh nhớ lại, giọng ngậm ngùi.
Thời gian sau đó, được sự đồng ý của lãnh đạo trại, tình yêu của họ đơm hoa kết trái với 5 người con, 3 trai, 2 gái.
“Tôi muốn sinh thật nhiều con để sau này có chỗ nương nhờ. Nhưng sinh các con rồi mới thấy, tương lai các con sẽ rất mù mịt nếu tôi giữ chúng ở bên mình. Chính vì thế, tôi đành cho người ta nhận nuôi.
Tôi với ông nhà ở trại, sống tiếp những ngày còn lại của cuộc đời nhưng sống cùng nhau được 35 năm thì ông ấy khuất núi”, bà Oanh nhớ lại.
![]() |
Sinh ra 5 người con nhưng khi các con đến nhận mẹ, bà Oanh nhiều lần xua đuổi... |
Sau này, khi đã khôn lớn trưởng thành, các con muốn tìm đến mẹ đẻ nhưng bà Oanh đều từ chối.
“Tôi đuổi hết, chửi hết chứ không mẹ con với ai cả’, bà Oanh nói, giọng dứt khoát. Tuy nhiên khi được hỏi lý do, đôi mắt người mẹ lại ngân ngấn lệ:
“Trước khi cho các con đi, tôi dằn vặt và đau khổ rất nhiều. Nhưng tôi nghĩ nếu lo được cho các con thì hãy ôm chúng vào lòng, nếu không hãy để các con được tìm đến nơi có ánh sáng tốt hơn.
Bây giờ, các con trưởng thành rồi, có người mẹ nào không muốn được ở gần con nhưng số phận mình thế này. Các con nhận mẹ cũng chỉ thêm gánh nặng nên tôi thà hy sinh cuộc đời mình…’, bà Oanh nói, giọng xúc động.
Các con không chấp nhận sự từ chối của mẹ. Vài năm nay, cậu con trai út còn tha thiết mời mẹ về nhà ăn Tết cùng gia đình. Bà Oanh cũng thấy mủi lòng.
Tuy vậy cả dịp Tết bà cũng chỉ về với con út một vài ngày. Sau đó, bà lại trở về với cuộc sống đơn độc dưới chân núi.
Với các con khác, bà cho biết, chỉ trò chuyện qua điện thoại hoặc khi chúng đến 1 mình, không kèm con dâu con rể. Nếu các con dâu con rể đến, bà sẽ giống như một ‘người mẹ điên’, sẽ chửi, mắng và không nhận con.
Theo bà, hành xử này có thể khiến các con không vui nhưng với tấm lòng của một người mẹ, bà chỉ mong điều tốt đẹp nhất đến với những đứa con của mình...
Xem thêm video: Chuyện tình nhói lòng ở trại phong bỏ hoang Hà Nội
Trại phong Đá Bạc (Sóc Sơn, Hà Nội) bị bỏ hoang 6 năm nay, nhưng ở đó vẫn còn những mảnh đời lay lắt bám trụ.
" alt=""/>Sự thật về người mẹ 'điên' dưới chân núi Sóc Sơn