"5 giây sau, giường và phòng của tôi bắt đầu rung lắc. Lúc đầu tôi nghĩ mình chỉ đang nằm mơ", Steve chia sẻ với tờ New York Post bên ngoài khách sạn Marriott ở thành phố Miami Beach, nơi dành cho những người sơ tán khỏi tòa chung cư bị sập.
Nhưng sau đó, bụi bắt đầu đổ xuống từ trần nhà của Rosenthal. Người đàn ông 72 tuổi ngay lập tức chạy ra hành lang và nhận thấy trần khu vực này bị sụt, cùng tiếng những người hàng xóm đang kêu khóc.
![]() |
Steve Rosenthal là một trong những người may mắn sống sót sau vụ sập chung cư Champlain Towers. Ảnh: New York Post |
"Tôi nghe tiếng mọi người la hét: “Giúp tôi với! Giúp tôi với! Hãy đưa tôi ra khỏi đây!", Steve nhớ lại. "Tôi biết những người này, họ là hàng xóm của tôi. Thật đáng buồn. Bạn không thể làm bất cứ điều gì vì tất cả bê tông và mọi thứ đã đổ sụp".
Ông cho rằng, việc bản thân may mắn thoát chết giống như một "phép màu", bởi tất cả căn hộ trước mắt ông khi đó đã hoàn toàn bị đổ sập.
Những bức ảnh Steve chụp tại hành lang ngay bên ngoài cửa nhà của ông cho thấy, lối đi đến các căn hộ khác đã bị những mảng bê tông, thép cùng các mảnh vỡ khác bịt kín. Một bức ảnh còn chụp được cảnh một thanh kim loại dài có mấu nhọn, thứ mà Steve mô tả giống như một "cây đinh ba của quỷ", treo lơ lửng trước cửa nhà mình.
![]() |
Cảnh tan hoang ở lối đi trước căn hộ của Steve Rosenthal do chính ông chụp lại |
Steve quay lại căn hộ để thay quần áo và lấy một số đồ đạc, sau đó ra ban công và vẫy tay trong tuyệt vọng để thu hút sự chú ý của các nhân viên cứu hộ. "Tôi đã rất sợ hãi", ông kể lại. " Nhưng đột nhiên, tôi nhận ra bên ngoài có tới 40, 50, 60 xe cứu hỏa. Họ hét lên với chúng tôi rằng sẽ đến để cứu mọi người".
Ngay sau đó, một nhân viên cứu hộ ngồi trên thang nâng của một xe cứu hỏa đã đưa được Steve và vài người khác xuống mặt đất. "Tạ ơn Chúa, tôi vẫn còn sống, tôi tin rằng bản thân mình lúc đó đã được bố mẹ phù hộ", ông chia sẻ.
Steve Rosenthal sống trong một căn hộ có 2 phòng ngủ ở khu chung cư Champlain Towers suốt 20 năm qua, và chưa bao giờ phải lo lắng về tình trạng của tòa nhà cho đến khi thảm kịch xảy ra.
![]() |
Người dân địa phương thắp nến cầu nguyện cho những người thiệt mạng và mất tích sau vụ sập chung cư Champlain Towers. Ảnh: Palm Beach Post |
“Tôi đã nhìn thấy những vết nứt trên ban công… những thứ đáng lẽ phải được khắc phục từ cách đây nhiều năm, nhưng có thể họ đã sơ suất trong việc này”, Steve cho hay. “Thật đáng sợ khi nghĩ lại điều đó".
Steve Rosenthal hôm 26/6 đã đệ đơn kiện quản lý tòa nhà, và đang tham gia một dự án từ thiện của tổ chức Global Empowerment Mission để hỗ trợ những người sống sót.
"Chúng tôi đã quyên góp được 250.000USD và đang trao số tiền đó cho những người sống sót. Mỗi người sẽ nhận được khoảng 1.500USD và một hộp đồ dùng thiết yếu", Michael Capponi, người sáng lập Global Empowerment Mission, cho biết.
Việt Anh
Hồ Tích Tiến, Tổng biên tập tờ Thời báo Hoàn cầu của Trung Quốc, đã chê trách "khả năng ứng phó khẩn cấp" của Mỹ "tệ hơn những gì mọi người nghĩ" trong vụ sập chung cư ở bang Florida.
" alt=""/>Những tiếng kêu cứu đầy ám ảnh từ tòa chung cư bị sập ở MỹChủ quan, mất cảnh giác
Thực ra từ rất sớm, Ban lãnh đạo Liên Xô nhận thức rằng chiến tranh với Đức không chóng thì chầy sẽ diễn ra. Nhà lãnh đạo Stalin từng chia sẻ với Thủ tướng Anh-Winston Churchill: “Tôi biết chiến tranh sẽ nổ ra, nhưng tôi tin có thể làm nó chậm lại”. Chính vì “biết”, Stalin đã quyết định ký với Đức hiệp ước hòa bình (Hiệp ước Molotov-Ribbentrop) để “làm chậm lại” và có thêm thời gian chuẩn bị. Tuy nhiên, khi chiến tranh bùng phát thì Liên Xô vẫn bị bất ngờ và công tác chuẩn bị vẫn chưa hoàn tất.
Tháng 12/1940, điệp viên Richard Sorge được Cục tình báo Hồng quân (GRU) cài cắm ở thủ đô Tokyo, Nhật Bản báo cáo, phát xít Đức đã lên kế hoạch tấn công Liên Xô sau khi kết thúc chiến sự ở Tây Âu. Tuy nhiên, do chưa có những tin tình báo khác để phối kiểm nên lãnh đạo cấp cao không tin vào báo cáo quan trọng này.
Ngày 1/6/1941, Sorge gửi bức điện: “Đức sẽ tấn công Liên Xô vào nửa sau của tháng Sáu. Đòn đánh mạnh nhất sẽ được thực hiện bên cánh trái của quân Đức”.
Tiếp đó, ngày 15/6/1941, nhà tình báo vĩ đại báo cáo thời điểm cụ thể là quân Đức sẽ mở màn chiến dịch Barbarossa tấn công Liên Xô vào ngày 22/6/1941. Hai ngày sau, ngày 17/6, điệp viên mật danh Rado cũng gửi về Moscow tin tình báo có nội dung tương tự.
Ngày 21/6, họp Bộ Chính trị, Giám đốc GRU-Golikov đã có trong tay không chỉ phiên hiệu, mà cả tên tuổi từng viên chỉ huy những đơn vị quân Đức tập kết tại khu vực sát biên giới Liên Xô. Tuy nhiên, Đô đốc Golikov lại khẳng định rằng quân Đức chưa chuẩn bị đầy đủ để tấn công Liên Xô vì còn thiếu… 6 triệu áo lông cừu để đối phó với mùa đông nước Nga.
Chưa đầy 10 tiếng đồng hồ sau, quân Đức mở màn chiến dịch tấn công Liên Xô.
Lạc hậu về tác chiến, vũ khí trang bị
Cần phải nói ngay rằng, Bộ chỉ huy Đức xác định đây là mũi tấn công chính và đã tập trung binh lực dày đặc. Do vậy, ưu thế về quân số và vũ khí của Đức đều quá vượt trội so với Hồng quân Liên Xô. Kế hoạch Barbarossa tấn công tiêu diệt Liên Xô trong vòng bốn tháng được Hitler phê chuẩn ngày 18/12/1940 đã huy động 3/4 quân số của quân đội Đức cùng với quân đội nhiều nước đồng minh tại châu Âu, chỉ để lại 1/4 quân số ở Tây Âu và Bắc Phi.
Tổng cộng, phía Đức và đồng minh có khoảng 5 triệu binh sĩ, 190 sư đoàn, 5.000 xe tăng và 4.950 máy bay. Nhiệm vụ đặt ra của quân Đức là trong năm 1941 phải bao vây và tiêu diệt quân chủ lực Hồng quân Liên Xô, không cho rút sâu vào nước Nga. Đến trước mùa đông năm 1941, quân đội Đức phải hoàn tất việc đánh bại Liên Xô.
Tuy nhiên, nguyên nhân chủ quan là Hồng quân vẫn còn áp dụng học thuyết quân sự lỗi thời. Học thuyết quân sự của Liên Xô thời đó đề cao quá mức yếu tố tinh thần - chính trị, không đánh giá đúng vai trò cực kỳ quan trọng của chiến thuật hiện đại, đòi hỏi Hồng quân đánh trực diện thay vì tiến hành các mũi thọc sâu bao vây chia cắt tiến tới tiêu diệt quân địch như quân Đức đã thực hiện rất thành công trong Kế hoạch Babarossa.
Các cấp chỉ huy Hồng quân Liên Xô, từ sĩ quan sơ cấp đến Tổng Tham mưu trưởng, Bộ trưởng Quốc phòng đều không dự đoán nổi chiến thuật, cường độ, mật độ tấn công mãnh liệt ngay từ giờ phút đầu chiến tranh của quân Đức và vẫn nghiêng về trận địa chiến.
Trong khi đó, cơ quan tham mưu Hồng quân lại sai lầm trong việc xây dựng các khu vực phòng thủ. Các khu phòng thủ quá sát biên giới, dàn hàng ngang không có chiều sâu nên rất dễ dàng bị đối phương đánh thọc sâu bọc sườn và bao vây ngay từ đầu. Hình thế chiến dịch bất lợi này đã được Bộ Tổng tham mưu Hồng quân Liên Xô nhiều lần đề cập, nhưng do nhiều nguyên nhân mà việc tái bố trí đã không được thực hiện.
Lớp sĩ quan chỉ huy Hồng quân Liên Xô sau đợt thanh trừng hồi những năm 1930 chưa tích lũy đủ kinh nghiệm, kiến thức và bản lĩnh chỉ huy.
Cuối cùng, trang bị vũ khí của Hồng quân quá lạc hậu so với quân Đức. Mặc dù trong giai đoạn hai năm hòa hoãn với Đức, công nghiệp quốc phòng của Liên Xô có bước phát triển vượt bậc. Đến thời điểm 22/6/1941, Hồng quân Liên Xô đã được trang bị hơn 7.000 xe tăng, tăng quân số 2,3 lần, pháo và súng cối tăng 2,1 lần và máy bay chiến đấu tăng 2,4 lần, song vẫn còn tụt hậu khá xa so với quân Đức.
Tất cả những sai lầm, yếu kém này đã được Liên Xô khẩn trương khắc phục để rồi cuối cùng làm nên chiến thắng vĩ đại trong cuộc Chiến tranh Vệ quốc, bảo vệ vững chắc Tổ quốc XHCN và giải phóng nhân loại khỏi ách phát xít.
Nguyên Phong
Sergei Krikalev bị "bỏ rơi" trên trạm vũ trụ Mir, và ngày được trở về, đất nước Liên Xô của ông đã không còn tồn tại.
" alt=""/>Lí do Hồng quân Liên Xô thất bại trong giai đoạn đầu Chiến tranh Vệ quốc