Cảnh các tuyển thủ thi đấu trong tuyết trắng luôn làm tôi mang một cảm xúc lạ lùng. Trong cảm xúc ấy lúc này, mọi vấn đề liên quan bóng đá không còn bao nhiêu, nhưng một điều gì đó của đời sống chứa đựng trong hình ảnh ấy thật đặc biệt. Nó vượt ra khỏi sân cỏ và tràn vào cuộc sống ít nhất của cá nhân tôi. Nó đẹp tựa một bài thơ.
Bóng đá giống như cuộc đời. Không ai tiên đoán chính xác được tất cả những gì sẽ diễn ra trong tương lai, kể cả tương lai cách chúng ta một phút. Nhưng có một điều chắc chắn là hầu hết những người Việt Nam lúc này đang náo nức chờ xem trận đấu tối nay.
Chẳng có gì làm người yêu bóng đá phải hoãn sự náo nức ấy lại. Cũng chẳng có gì phải đao to búa lớn với nhau về câu chuyện bóng đá này.
Nếu Việt Nam chính thức lọt được vào vòng loại cuối mà người hâm mộ hoặc bình luận viên nào đó quá hứng khởi và thăng hoa dùng những từ ngữ “choáng” thì cũng là lẽ bình thường.
Quá yêu bóng đá có thể không làm cho quốc gia lớn mạnh lên mà cũng chẳng làm cho quốc gia nghèo đòi hơn. Nhưng ít nhất nó mang lại một cảm xúc đẹp.
Ngay cả một tác phẩm nghệ thuật mang lại một cảm xúc đẹp cũng đã là thành công. Mà cuộc sống của chúng ta lúc này cần những cảm xúc đẹp hơn bao giờ hết.
Nhà văn Nguyễn Quang Thiều (Chủ tịch Hội Nhà văn Việt Nam)
HLV Park Hang Seo vắng mặt ở cabin huấn luyện nhưng không có nghĩa tuyển Việt Nam gặp khó khi chuẩn bị cho cuộc đối đầu với UAE...
" alt=""/>Bản lĩnh, quyết tâm và đấu pháp, Việt Nam sẽ có cơ hội thắngTIN BÀI KHÁC:
Mẹ rửa chén, quét chợ, con bệnh nặng biết làm sao?" alt=""/>Thương em học sinh lớp 4 và người mẹ tàn tật