Sống trên cõi đời đã quá 50 năm, tôi biết, những chuyện như thế không nhiều. Nó càng không phải là điển hình để đánh giá về lòng hiếu thảo của người Việt.
Thế nhưng, nó cũng khiến người ta phải suy ngẫm.
Cạnh nhà tôi có một bà cụ, năm nay đã ngoài 90 tuổi. Khoảng 2, 3 năm trước, tôi vẫn thấy cụ giặt giũ quần áo, quét dọn nhà cửa, nhặt rau nhặt cỏ ở sân vườn.
Nhưng nay thì khác, sau một cú trượt chân ngã, cụ bị gẫy chân nên chỉ ngồi một chỗ.
Con dâu của cụ nói rằng, sau khi bị ngã, sức khỏe cụ yếu hẳn. Đầu óc cũng không còn minh mẫn nữa.
Bẵng đi một thời gian, một hôm đứng ở sân nhà mình, tôi nghe thấy tiếng kêu của bà cụ nên chạy sang.
Các con của cụ không có nhà nên thấy tôi, cụ cứ chắp tay xin một bát cơm. Cụ bảo, hôm trước, vì trót đi vệ sinh ra giường nên cụ bị con trai phạt, không cho ăn.
Tôi vội về nhà lấy biếu cụ đĩa xôi và khoanh giò vì hôm ấy nhà tôi có giỗ. Cụ cầm vội, ăn lấy ăn để hết quá nửa đĩa.
Phần còn lại, cụ gói cẩn thận rồi giấu dưới gối. Cụ bảo, nếu các con nhìn thấy, chúng sẽ mắng. Chúng bảo, cứ ăn nhiều thì bao giờ mới chết, hoặc ăn nhiều rồi lại phải đi vệ sinh, không ai hầu được…
Câu chuyện bà cụ kể, tôi không rõ thực hư đến đâu vì cụ bị lẫn. Nhưng nghe xong, tôi vẫn thấy cám cảnh.
![]() |
Về nhà, tôi lại nghĩ đến dì của tôi. Dì là mẹ đơn thân, sinh được 1 người con trai khi đã gần 40 tuổi. Theo lẽ thường quê tôi, những trường hợp đơn thân sẽ xác định ở chung với con cả đời. Thế nhưng, dì thì khác.
Con trai lấy vợ, dì xây nhà cho con ở riêng. Ngôi nhà của con cách nhà dì gần 1km. Dì bảo, khoảng cách như vậy là hợp lý, đủ để mẹ con có thể hỗ trợ nhau nhưng vẫn giữ được sự tự do cho mình.
Năm 2015, dì 73 tuổi, bị tai biến, phải nằm 1 chỗ. Cô con dâu đi làm xa (sáng đi tối về), không thể chăm lo cho mẹ nên con trai dì phải nghỉ việc phụ xe đường dài – công việc vốn mang lại thu nhập chính cho gia đình để ở nhà làm ruộng, nấu cơm, phục vụ mẹ.
Sau hơn 1 năm như thế, áp lực kinh tế cộng thêm sự chán nản, mệt mỏi vì chăm người ốm khiến cậu cáu kỉnh, bức bối.
Dì tôi thấy vậy bèn vét sạch túi được gần 50 triệu, đưa cho con lấy vốn làm ăn.
Có tiền trong tay nhưng tính đi tính lại, cậu cũng không thể làm được gì khi vướng bận mẹ già đang nằm liệt giường liệt chiếu. Cuối cùng, cậu đành vay thêm tiền, mở dịch vụ cho thuê bát đĩa, bàn ghế, phông bạt để có thể quanh quẩn gần nhà.
Nhưng không biết vì không có duyên hay vì đồ của cậu sắm không đẹp như người khác nên khách đến thuê rất ít, cả tháng mới được 1 vài đám.
Vậy là, tiền không sinh ra, tiền vốn đã cạn, lãi mẹ đẻ lãi con khiến vợ chồng cậu cãi nhau, đánh nhau liên tục. Dì tôi nằm trong buồng, nghe các con cãi vã, nước mắt chảy dài mà không biết phải làm thế nào.
Một lần, dì bảo với con trai, cứ kiếm việc đi làm, kệ dì ở nhà một mình. Mỗi ngày chỉ cần để cho dì 1 bát cơm ở đầu giường là dì có thể tự lo được.
Cậu con trai cũng nghe lời mẹ, xin đi làm thuê (sáng đi, tối về). Nhưng làm được chừng 2 tháng, những người hàng xóm lại nói đến tai cậu, bảo cậu bất hiếu, để mẹ ở nhà với bát cơm thiu. Chất thải của mẹ không có ai đổ, để cả ngày nên mùi hôi thối nồng nặc.
Vậy là, cậu lại phải nghỉ việc ở nhà.
Có lần, vì ức chế quá, cậu uống rượu say rồi về quát mẹ, bảo vì mẹ mà cậu khổ.
Dì tôi nằm trên giường, nghiến chặt răng để khỏi bật ra tiếng nấc. Dì bảo với tôi, dì chỉ muốn được chết thật nhanh để giải thoát cho các con.
Dì luôn khẳng định rằng, các con không có lỗi, chúng rất có hiếu nhưng áp lực cuộc sống quá lớn lại thêm việc phải dành thời gian, công sức chăm sóc mẹ già khiến chúng đôi khi không kiểm soát được lời nói của mình.
Dì nói với tôi, giá như, nhà nước mình hỗ trợ, cho xây viện dưỡng lão ở các địa phương. Người già được đến đó với mức giá phù hợp chứ không phải quá cao như ở thành phố hiện nay thì tốt biết mấy.
Như vậy, dì và nhiều người già như dì sẽ xin đến ở, vừa có bạn, vừa được chăm sóc, các con cũng yên tâm đi làm, kiếm tiền. Rảnh rỗi, chúng đón mẹ về hoặc đến thăm mẹ thì cả hai sẽ đều được hạnh phúc.
Tôi gật đầu đồng ý với dì. Bởi ở hầu hết các gia đình, khi cha mẹ đến tuổi già, yếu, cần được chăm sóc thì cũng là lúc các con đang ở giai đoạn bận rộn nhất, cần phải nỗ lực nhất.
Nếu cứ quanh quẩn ở nhà để chăm sóc bố mẹ thì chúng sẽ bị guồng quay của xã hội bỏ rơi. Còn nếu chúng thuê người đến nhà chăm sóc, thì tiền bỏ ra không hề ít nhưng cũng không mua được sự yên tâm.
Chi bằng, có môi trường phù hợp cho người già thì sẽ không ai còn sợ tuổi già nữa.
Bạn nghĩ gì về quan điểm này? Làm thế nào để về già được sống tự do, hạnh phúc, bớt phụ thuộc con cháu? Hãy gửi cho chúng tôi suy nghĩ của bạn bằng cách viết vào phần bình luận phía cuối bài hoặc gửi về địa chỉ mail: [email protected]. Những ý kiến hay sẽ được biên tập và đăng tải trên mục Đời sống của báo. Trân trọng cảm ơn. |
Sự việc cô con gái ở Long An đánh đập mẹ già xôn xao báo chí mấy ngày qua chắc chắn là một hành vi đáng lên án cả về góc độ luật pháp lẫn đạo đức.
" alt=""/>Lời cay đắng của người mẹ liệt: Chỉ muốn chết nhanh để khỏi làm khổ conTôi sinh ra ở một làng quê nghèo ven biển. Bố mẹ tôi cũng chỉ là những người lao động bình thường, chăm chỉ. Họ buôn bán nhỏ và chịu khó tiết kiệm nên nhìn chung kinh tế của gia đình tôi cũng thuộc loại khá so với những người xung quanh. Tuy nhiên, trong gia đình tôi vẫn tồn tại một tư tưởng có phần cổ hủ, đó là coi trọng đàn ông, con trai hơn phụ nữ, con gái.
Vì là con gái nên tôi buộc phải nghỉ học từ năm lớp 9. Sau đó, tôi được gả đi lấy chồng từ khi còn chưa đủ 18 tuổi. Gia đình chồng tôi lại rất nghèo. Chồng hơn tôi bốn tuổi nhưng rất ham chơi, hầu như cũng không hỗ trợ cho tôi được gì nhiều trong công việc, cuộc sống. Vậy là tôi phải làm tất cả những công việc khác nhau để mưu sinh, từ làm thuê, khoán, cho đến buôn bán đủ thứ sản vật trong vùng.
Có lẽ trường thương nên những cố gắng của tôi cũng được đền đáp. Tôi từng bước trở thành chủ một nhà hàng uy tín của địa phương. Nhưng để có được ngày hôm nay, một mình tôi phải tự thân vượt qua mọi khó khăn. Tiền vốn kinh doanh tôi cũng phải đi vay, thậm chí vay lãi cao bên ngoài để làm mà không có được bất cứ sự hỗ trợ nào từ phía gia đình. Đó là bố mẹ tôi lúc nào cũng có tiền để dành, gửi trong ngân hàng và cả vàng tích lũy nữa. Nhưng tôi luôn tự nhủ, cuộc đời của mình thì mình phải tự lập, không được dựa dẫm và ỷ lại vào bất cứ ai.
>> Cú sốc một tỷ đồng thừa kế
Giờ tôi đã trải qua 27 năm từ ngày tự đi trên đôi chân của mình nên cũng tạm gọi là thành công với những gì mình đạt được. Hiện tôi có thể báo hiếu bố mẹ hai bên nội, ngoại bằng tài chính của riêng mình. Tôi còn đưa họ đi du lịch từ địa đầu Tổ quốc đến đất mũi Cà Mau. Bất cứ địa danh du lịch nào đẹp và nổi tiếng trên mọi miền đất nước, tôi đều đưa bố mẹ hai bên đi bằng được. Có những chuyến đi kéo dài cả tuần, rồi gần một tháng trời mới hết hành trình.
Tôi là phận làm con nên, dù có bị đối xử bất công thế nào tôi cũng chưa khi nào buông một lời phán xét bố mẹ. Vượt qua những thăng trầm của cuộc sống, thứ quan trọng nhất với tôi lúc này chỉ là bố mẹ được vui vẻ, khỏe mạnh. Thế nên, đó luôn là ưu tiên hàng đầu với tôi.
Xin nói thêm là từ trước đến nay, kinh tế của bố mẹ tôi vẫn luôn rất khá, chẳng thiếu thốn thứ gì. Thế nhưng, họ vẫn thích được con gái biếu tiền rồi mỗi lần về thăm. Tiền đó họ không tiêu dùng, chỉ đem gửi ngân hàng mà thôi. Giờ bố mẹ tôi cũng đã đều trên 70 tuổi, nhưng vẫn minh mẫn, khỏe mạnh. Đối với tôi, bố mẹ luôn đúng và là người mà tôi yêu thương nhất trong cuộc đời này.
* Bạn sẽ dành tài sản cho con làm vốn hay để chúng tay trắng vào đời?
Bài viết gửi về địa chỉ email: [email protected] hoặc ấn vào box bên dưới.
" alt=""/>Cha mẹ có của ăn của để nhưng con gái không được thừa kế gì- Rửa sạch thịt, cho phần bì vào trần sơ với nước sôi để phần bì trong nhẹ thì bỏ ra.
- Trộn ngũ vị hương, muối tinh, mì chính cho đều thành hỗn hợp gia vị ướp thịt
- Dùng dĩa đâm kín mặt bì. Đâm càng kỹ càng tốt sau đó lau khô sạch sẽ.
![]() |
- Phần thịt dùng dao khía nhẹ rồi ướp với phần gia vị hỗn hợp bên trên. Dùng tay bóp nhẹ cho gia vị ngấm vào thịt không được để gia vị ngấm vào bì.
- Sau khi ướp cho thịt vào khay lật mặt bì lên trên quết 1 lớp dấm trắng rồi lau khô. Cho vào hộp bỏ ngăn mát tủ lạnh. Để từ sáng đến tối mới quay (khoảng 12 tiếng).
![]() |
- Cho thịt ra ngoài lấy giấy bạc bọc kín phần thịt có thể cho thêm xíu nước cho bớt khô còn phần bì đắp muối biển hạt to kín lên bề mặt bì dầy khoảng 0,3-0,5mm.
- Làm nóng nồi chiên không dầu 3 phút nhiệt 180 rồi cho thịt vào nồi.
![]() |
- Lần 1: Chỉnh nhiệt 180 độ -25p sau đó bỏ thịt ra gạt bỏ phần muối trên bì
- Lần 2: Nhiệt 200 độ -20p là đạt.
Nước chấm thịt heo quay:
Pha: xì dầu, tỏi , ớt và chanh thái mỏng cùng chút đường và bột gạo rang và chút cốt me. Hoặc đơn giản chỉ là chấm xì dầu (nước tương chinsu).
![]() |
Lưu ý: tuỳ chỉnh nhiệt đối với từng nồi, lò một cách linh động để có món ăn ngon.
Chúc các bạn thành công với món heo quay hấp dẫn!
Lẩu chua cay, mì chua cay kiểu Hàn Quốc hay phá lấu bò là những món ăn đường phố lý tưởng khi lang thang TP. Hồ Chí Minh ngày trời trở gió.
" alt=""/>Cách làm món heo quay giòn bì, vàng ươm, thơm phức