Anh cho rằng dù tiết kiệm rất quan trọng, nhưng tập trung vào kiếm tiền là con đường làm giàu hiệu quả hơn.
"Tiết kiệm là một cách làm giàu chậm chạp. Kiếm tiền dễ dàng hơn nhiều so với tiết kiệm", Tanner Chidester nói với CNBC Make It.
"Hãy làm nhiều hơn, bắt đầu với một mục tiêu thu nhập hoặc giá trị ròng cụ thể", anh nói.
Tanner Chidester.
Chidester nói: "Nếu mục tiêu của bạn là trở thành triệu phú sau mười năm nữa, hãy tìm ra chính xác số tiền bạn phải kiếm được trong một năm, một tháng hoặc một tuần để đạt được nó".
"Khi bạn đạt được mục tiêu, nó không còn đáng sợ nữa", Chidester nói. "Nhưng rất nhiều người chỉ đặt ra mục tiêu mà không bao giờ tìm cách đạt được nó, cũng như không biết những con số và số liệu thống kê mà họ phải đạt được, vì vậy mục tiêu đó trở nên không thể đo lường được và họ thất bại".
"Khi đã đặt mục tiêu tài chính, bạn phải thực sự bắt tay vào làm và bắt đầu kiếm tiền. Cách tốt nhất để kiếm tiền thật nhiều là bắt đầu với một kỹ năng mà bạn thành thạo", Chidester nói thêm.
Tuy nhiên, anh nhấn mạnh không phải mọi chuyện đều dễ dàng. Khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, Chidester phải mất vài năm mới thực sự có được thành công. Năm 22 tuổi, anh bỏ dở chương trình học tại Đại học Texas A&M để mở công ty Fit Warrior, chuyên xây dựng kế hoạch luyện tập và ăn uống cá nhân cho khách hàng.
Trong 2 năm đầu tiên, Chidester chỉ kiếm được 2.000 USD từ công ty của mình. Để trang trải chi phí sinh hoạt và thanh toán các hoá đơn, anh đã phải làm thêm 6 tiếng mỗi ngày theo ca tại một nhà hàng.
Đến năm 25 tuổi, Chidester tham gia một khóa học về cách xây dựng doanh nghiệp huấn luyện thể hình trực tuyến, anh mới bắt đầu thấy kết quả.
"Tôi đã bán các chương trình thể dục của mình với giá 40 đô la. Nhưng sau đó tôi phát hiện ra, mọi người có thể trả 1.500 đô la cho dịch vụ đó".
Chidester tập trung vào huấn luyện một - một, dịch vụ mà khách hàng đã trả anh tới bốn con số. Ngay khi tăng giá, anh bắt đầu nhìn thấy số tiền lớn. Anh kiếm được 10.000 đô la trong một tuần.
Cuối cùng là từ 30.000 đến 50.000 đô la mỗi tháng. Năm 27 tuổi, giá trị tài sản ròng của anh đạt 1 triệu đô la.
"Nếu bạn kiếm được 3.000 USD một tháng, bạn chỉ có thể tiết kiệm được 500-1.000 USD, bởi bạn phải trả tiền thuê nhà và ăn uống. Nhưng nếu tìm cách tăng thu nhập, bạn sẽ còn dư nhiều hơn con số đó", Chidester nói.
Không hài lòng với những gì đã đạt được, Chidester tiếp tục phát triển mô hình của mình bằng cách mở rộng quy mô kinh doanh trực tuyến. Anh bắt đầu hướng dẫn cho các chủ doanh nghiệp và huấn luyện viên thể hình khác cách phát triển doanh nghiệp của họ. Đó là khi Chidester cho ra đời công ty thứ hai của mình, Elite CEOs.
Austin Russell – người sáng lập, CEO công ty khởi nghiệp xe hơi tự lái Luminar – đã trở thành tỷ phú tự thân trẻ nhất thế giới ở tuổi 25.
" alt=""/>Triệu phú 27 tuổi chia sẻ bí quyết làm giàuCho Doopal là hot girl, beauty blogger có hơn 1 triệu người theo dõi tại Hàn Quốc. Cô nàng sinh năm 2001 được chú ý nhờ có vẻ ngoài xinh đẹp cùng cách nói chuyện gần gũi, vui vẻ trong các vlog hướng dẫn làm đẹp. Ngoài ra, với khả năng trang điểm tốt, Doopal được dân mạng mệnh danh là "phù thủy make up thế hệ mới" tại xứ sở kim chi.
![]() |
Đầu tháng 9, Doopal bất ngờ công khai loạt ảnh chụp trong quá khứ và thừa nhận đã "phẫu thuật thẩm mỹ toàn bộ cơ thể". Ngoại hình trước khi dao kéo khác lạ của hot girl Hàn Quốc khiến fan vô cùng ngỡ ngàng. Nhiều người nhận xét Doopal đã hoàn toàn lột xác nhờ phẫu thuật thẩm mỹ. |
![]() |
Doopal cho biết cô đã nhấn mí, nâng mũi, gọt cằm, hạ xương gò má, tiêm má baby, bơm môi. Bên cạnh đó, cô cũng đã trải qua việc hút mỡ toàn thân, phẫu thuật thu nhỏ bắp chân và nâng ngực. |
![]() |
Trong vlog chia sẻ về trải nghiệm dao kéo của mình, hot girl Hàn Quốc nói rằng ban đầu cô nặng 73 kg và đã giảm xuống còn 53 kg nhờ ăn kiêng. Tuy nhiên mục tiêu cuối cùng của cô là 43 kg nên hot girl đã quyết định chọn phương pháp hút mỡ toàn thân. |
![]() ![]() |
Doopal bắt đầu can thiệp dao kéo lên cơ thể từ năm cấp 3. Đến hiện tại, số tiền cô chi cho phẫu thuật thẩm mỹ tương đương với giá trị một căn hộ hạng sang ở thủ đô Seoul đắt đỏ. |
![]() |
Sau khi công khai hành trình dao kéo, Doopal nhận về nhiều ý kiến trái chiều. Một số người lên tiếng ủng hộ, đánh giá cao sự thẳng thắn của Doopal. Tuy nhiên, số khác chỉ trích hot girl 19 tuổi can thiệp thẩm mỹ quá sớm và câu chuyện của cô có thể khuyến khích nhiều người trẻ bất chấp tất cả để đạt được một vài tiêu chuẩn cứng nhắc về vẻ ngoài. |
![]() |
Trước những ý kiến chỉ trích, Doopal cho biết cô hy vọng mọi người có thể ngừng phán xét và tôn trọng lựa chọn của người khác. "Trước đây, một số người thẳng thừng chê tôi xấu xí. Còn hiện tại họ nói tôi nghiện dao kéo đến biến dạng gương mặt. Họ không biết rằng những bình luận tàn nhẫn đó có thể làm tổn thương người khác. Họ giết người không bằng dao kéo mà bằng lời nói". |
Nana (16 tuổi) khiến dân mạng Trung Quốc ngỡ ngàng với gương mặt kỳ dị sau 3 năm liên tục phẫu thuật thẩm mỹ.
" alt=""/>Hot girl Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mỹ toàn cơ thểNữ tiếp viên hàng không Christine Angelica Dacera tử vong trong phòng tắm khách sạn, nghi do bị cưỡng hiếp tập thể.
Hành vi trên được coi là victim blaming (đổ lỗi nạn nhân) - vấn nạn không hề mới trong xã hội. Theo đó, nhiều người tin rằng nạn nhân phải chịu một phần trách nhiệm khi bị quấy rối tình dục, thậm chí là hiếp dâm.
"Chính chúng ta đã tạo ra và dung túng nền văn hóa victim blaming", Beverly Engel - nhà trị liệu hôn nhân và gia đình ở Los Osos (bang California, Mỹ) - từng nói.
“Không có lửa thì sao có khói”
Bất chấp làn sóng #MeToo, việc đổ lỗi cho nạn nhân vẫn là vấn đề nan giải. Bên cạnh việc lên án thủ phạm, dư luận cũng đổ lỗi cho bị hại, mổ xẻ sự việc để tạo nên những “phiên bản” chủ quan.
Với trường hợp Christine Angelica Dacera, cộng đồng xôn xao bàn tán về chi tiết “tiệc tùng tại khách sạn”, “11 nghi phạm là đàn ông” thay vì bản chất vụ việc.
Dù chưa có kết luận chính thức từ cơ quan điều tra, dân mạng đã nhanh tay để lại hàng loạt bình luận khiếm nhã về ngoại hình, trang phục cũng như đời sống tình cảm của cô gái xấu số.
![]() |
Vấn nạn đổ lỗi nạn nhân vẫn tiếp diễn bất chấp làn sóng #MeToo. Ảnh: Unsplash. |
Thực tế, đây là những biểu hiện victim blaming phổ biến trong các vụ quấy rối, xâm hại và tấn công tình dục. Giáo sư tâm lý học Sherry Hamby, nhà sáng lập tạp chí Psychology of Violence, nhận định hành vi này bắt nguồn từ tâm lý “không có lửa thì sao có khói”.
"Tôi nghĩ lý do lớn nhất dẫn đến hành vi đổ lỗi nạn nhân là giả thuyết tâm lý 'gieo nhân nào, gặp quả đó'. Dưới sự chi phối của ý niệm này, nhiều người tin rằng nạn nhân xứng đáng chịu hậu quả vì hành động của mình", bà nói.
Barbara Gilin, giáo sư ngành Công tác xã hội tại ĐH Widener (Mỹ), cho biết nhiều người đổ lỗi cho nạn nhân vì suy nghĩ “chuyện xấu sẽ không bao giờ xảy đến với mình”.
“Tôi cho rằng mọi người có xu hướng chỉ trích bị hại để đổi lấy cảm giác an toàn. Họ nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ rơi vào tình cảnh xấu số như vậy”, cô chia sẻ trên The Atlantic.
![]() |
Tâm lý trọng nam khinh nữ là một trong những nguyên nhân dẫn đến tình trạng victim blaming. Ảnh: Getty. |
Mặt khác, hành vi này còn nảy sinh từ định kiến trọng nam khinh nữ sâu sắc trong xã hội. Theo số liệu từ tổ chức Phụ nữ Liên Hợp Quốc (UN Women), đa số nạn nhân xâm hại tình dục là nữ giới.
Khi xảy ra chuyện, nhiều người lại vin vào giới tính, trang phục, cách hành xử của nạn nhân để phân bua đúng - sai. "Do cô này ăn mặc mát mẻ nên mới bị trêu chọc", "Ai bảo tính đong đưa, thích sống ảo trên mạng để biến thái để mắt tới"... là những bình luận phổ biến dưới mọi bài viết về các vụ xâm hại, quấy rối.
Cuối tháng 7/2020, một đồn cảnh sát ở quận Quezon (Manila, Philippines) dấy lên làn sóng phẫn nộ vì có lời lẽ hạ thấp phụ nữ, theo SCMP.
Cụ thể, trong một bài đăng trên mạng xã hội, đồn cảnh sát này viết: “Này các cô gái, đừng mặc trang phục hở hang nữa. Nếu bị người khác quấy rối, bạn sẽ lại tìm đến chúng tôi xin giúp đỡ. Hãy thử nghĩ về điều đó đi”.
Dù đã bị xóa đi ngay sau đó, bài đăng vẫn khiến cộng đồng mạng tại Philippines tức giận. Hashtag #HijaAko mang nghĩa “Tôi là một phụ nữ” tiếp tục được đông đảo phái nữ Philippines sử dụng để phản đối.
![]() |
Nhiều nạn nhân bị chỉ trích vì lựa chọn trang phục và cách ứng xử. Ảnh: Safe Line. |
Hay đầu tháng 8, dự thảo luật cấm đàn ông cởi trần và phụ nữ mặc váy quá ngắn hoặc đồ xuyên thấu khi ra ngoài đường của Campuchia cũng tạo ra nhiều luồng tranh cãi.
"Trừng phạt phụ nữ vì trang phục của họ sẽ củng cố quan niệm rằng phụ nữ là nguyên nhân của bạo lực xảy ra với họ, và điều đó càng làm cho văn hoá bất công tồn tại liên quan đến bạo lực giới", bà Ming Yu Hah, Phó giám đốc Tổ chức Ân xá Quốc tế ở khu vực châu Á - Thái Bình Dương, nhận định.
Vết thương tâm lý thứ 2
Theo Tiến sĩ Anju Hurria, nhà tâm lý học tại Đại học California (Mỹ), vấn nạn victim blaming gây thêm nhiều tổn thương tâm lý cho người hứng chịu nó.
“Giống như thể nạn nhân bị tấn công hoặc chấn thương lần thứ 2 vậy. Họ đau khổ hơn, gia tăng trầm cảm và làm phức tạp thêm chứng rối loạn căng thẳng sau khi bị cưỡng hiếp. Họ cũng khép mình, ngại tìm kiếm sự trợ giúp vì sợ rằng mình không được tin tưởng”, tiến sĩ cho biết.
Trong khi một số vụ lạm dụng tình dục được pháp luật xét xử công khai, các chuyên gia cho biết sự thật có thể bị che giấu bởi chính những người xung quanh nạn nhân - ví dụ như gia đình nạn nhân cảm thấy xấu hổ, muốn giữ im lặng hoặc kẻ quấy rối, cưỡng hiếp chính là họ hàng, người thân.
![]() |
Vấn nạn victim blaming gây thêm nhiều tổn thương tâm lý cho người hứng chịu nó. Ảnh: Unsplash. |
Tháng 7/2018, mạng xã hội Trung Quốc chấn động khi người dẫn chương trình nổi tiếng Zhu Jun (sinh năm 1964) bị tố cáo sờ soạng và cưỡng hôn một nữ nhân viên. Nạn nhân là Zhou Xiaoxuan (sinh năm 1993).
Vụ việc xảy ra vào năm 2014, khi Zhou còn là thực tập sinh tại Đài truyền hình quốc gia CCTV. Sau khi trình báo tại đồn cảnh sát, nạn nhân bàng hoàng khi các sĩ quan khuyên cô rằng không nên tố cáo vì ông Zhu là “người có ích cho xã hội”.
Hơn nữa, họ cho rằng vụ việc có thể gây ảnh hưởng đến sự nghiệp của bố mẹ Zhou. Theo The New York Times, bố cô là một công chức, mẹ làm việc tại công ty nhà nước. Suốt 4 năm ròng, Zhou đành sống trong im lặng, vì sợ gây họa cho gia đình, bất chấp bản thân chịu nhiều tủi nhục.
“Không ai xứng đáng phải chịu thương tổn”, Jen Marsh, Phó chủ tịch Mạng lưới Hỗ trợ nạn nhân hiếp dâm, lạm dụng và loạn luân Mỹ (RAINN), khẳng định.
Bà cho biết các nạn nhân thường khó nhận được sự giúp đỡ mà họ cần. Tuy nhiên, con đường phục hồi của họ sẽ phát triển tích cực hơn khi được gia đình, bạn bè ủng hộ và thực sự lắng nghe những chia sẻ về tổn thương họ chịu đựng.
Gửi yêu cầu kết bạn đã 2 ngày mà sếp cũ chưa hồi âm, anh chàng bỗng nổi giận, gửi những lời đe dọa nặng nề đến sếp và đến tận nhà sếp để phá phách.
" alt=""/>Nạn đổ lỗi ngược trong sự việc người đẹp Philippines tử vong