Trong cuộc đời, bạn từng nợ ân tình của ai đó chưa? Còn với tôi, người khiến tôi cả đời mang nặng nỗi niềm khôn nguôi chính là mẹ chồng cũ.Tôi và con trai bà chưa có một đám cưới nào nhưng đã kịp ràng buộc bằng một tờ giấy đăng kí kết hôn. Ngày ấy, chúng tôi tròn 20 tuổi, yêu thương bằng tình cảm vụng dại.
Thời gian mới yêu, mỗi lần anh đưa về nhà chơi, bà tỏ ra quý mến, chăm sóc tôi. Bà tâm sự, bà chỉ có một cậu con trai, nên coi tôi như con gái.
 |
Ảnh minh họa |
Nhà anh bên bờ sông xanh biếc, buổi chiều tắt nắng, tôi hay ngồi nhổ tóc sâu cho bà, nghe bà kể về quá khứ, về năm tháng tuổi trẻ đầy gian khó. Tôi không chỉ yêu anh bằng cảm xúc nam nữ mà còn bởi tình cảm mẹ anh dành cho tôi.
Tốt nghiệp đại học, bố mẹ tôi muốn con gái về quê, làm trong cơ quan nhà nước theo sự sắp xếp của hai người.
Thế nhưng, tôi kiên quyết ở lại Hà Nội, muốn được bên anh. Gia đình tôi biết chuyện, ngăn cản hai đứa đến với nhau, tôi đã chạy theo tiếng gọi trái tim, về quê anh đăng ký kết hôn, nguyện cả cuộc đời chăm sóc mẹ anh. Bố mẹ tôi phản đối cuộc hôn nhân này vì chê gia đình anh nghèo khó.
Tôi nghĩ, nghèo không phải cái tội, quan trọng anh có chí học hành, có hoài bão. Chứng kiến anh vật lộn mưa sinh, bám trụ thành phố, kiếm tấm bằng đại học, tôi càng vững lòng, tin mình đã chọn đúng người.
Mẹ anh thương tôi, dám đánh đổi tương lai về làm con dâu bà. Ngày đăng kí kết hôn, bà làm mâm cơm nhỏ, dâng lên tổ tiên, rồi mua tặng tôi chiếc áo sơ mi trắng.
Sự đời trớ trêu, chẳng ai ngờ. Đăng ký kết hôn được 3 năm, cũng là lúc anh chao đảo vì người con gái khác. Cô ta là em gái sếp tổng của anh.
Sự giàu có, từng trải tình đời, lại tiêu tiền không tiếc tay khiến anh lóa mắt. Anh thay đổi. Bạn biết đấy, tình yêu chẳng còn thì ở bên nhau chẳng khác nào bát cơm nguội rời rạc.
Tôi đành xa anh vào một chiều mưa tháng 8. Trước cổng tòa án, anh chỉ biết nói lời xin lỗi. Tôi thổn thức, đi hàng giờ dưới mưa, cho trôi đi ưu phiền.
Tối đó, tôi phóng xe về thăm mẹ chồng, gục vào vai bà khóc nức nở. Bà gọi cho anh, mắng xối xả.
Suốt 1 tháng, tôi chênh vênh, vẫn lưu lại nhà chồng cũ. Tất nhiên, anh cũng không xuất hiện, vì còn mải mê bên tình mới.
Mẹ chồng tìm cách hàn gắn, hết lời khuyên nhủ con trai cũng không được. Đến cuối cùng, tôi đánh chôn giấu đau thương, từ biệt bà.
Mẹ chồng cũ nói: “Kiếp này mẹ không có duyên làm mẹ chồng con thì con làm con gái mẹ, đừng cắt liên lạc với mẹ”.
Sau đó, bà nghĩ ngợi nhiều đến phát bệnh, sức khỏe ngày một yếu. Tôi nghe người ta nói, anh đón mẹ về thành phố chữa bệnh.
Mặc dù con trai có điều kiện khá giả, chăm sóc tận tình nhưng bà vẫn thương nhớ tôi. 5 năm trôi qua, sinh nhật, lễ Tết, bà đều nhờ người gửi quà tặng đến công ty.
Ngày tôi tái hôn, không hiểu bà biết bằng cách nào, tìm đến nhà. Bà trách: “Con gái cưới mà không báo mẹ biết”, nói xong bà đặt vào tay tôi quyển sổ tiết kiệm 300 triệu đồng.
Bà tiết lộ, đây là số tiền ngày xưa tôi gửi về biếu, bà không tiêu mà gom với tiền bán đất ở quê, làm sổ tiết kiệm, định đưa tôi và chồng cũ mua nhà. Kế hoạch chưa kịp thực hiện thì chúng tôi ly hôn.
Tôi òa khóc, ôm chặt gọi bà một tiếng mẹ. Lúc đưa tôi ra xe hoa về nhà chồng, bà khóc nghẹn. Chẳng ngờ đó cũng là lần cuối mẹ con gặp nhau.
Ba tháng sau, bà qua đời. Lúc nghe tin, tim tôi đau nhói, như mất mát đi thứ gì đó quý giá nhất cuộc đời…

Chồng bật khóc trước lá đơn ly hôn của vợ
Ngoại tình với nữ thực tập sinh, thuê nhà ở cho cô ấy sinh con nhưng khi vợ yêu cầu ly hôn, anh bật khóc đầy đau đớn.
" alt=""/>Ngày tôi tái hôn, mẹ chồng cũ khóc nghẹn đưa lên xe hoa
Tôi là bà mẹ của 4 đứa con và giờ đang mang thai bé thứ 5. Chồng tôi mở trung tâm dạy tiếng Anh. Kinh tế gia đình khá giả, vợ chồng con cái sống trong căn nhà 3 tầng khang trang.Bố tôi trước đây là người kinh doanh bất động sản kín tiếng. Ông có 2 cô con gái, sau khi bố mất, toàn bộ tài sản, chia đều cho 2 chị em tôi.
 |
Ảnh: B.N |
Thời điểm kết hôn với chồng tôi bây giờ, anh chỉ biết nhà tôi khá giả, hoàn toàn không biết tôi sở hữu bao nhiêu tiền, có bao nhiêu mảnh đất… Hơn nữa, tính cách tôi khá đơn giản, không thích phô trương.
Người ngoài nhìn vào, thường nghĩ, chồng tôi kiếm tiền giỏi, lo cho cả nhà. Thực tế, kinh tế hai vợ chồng tôi hoàn toàn riêng biệt.
Mọi khoản đóng góp cho nhà cửa, con cái, sinh hoạt phí hàng tháng là chung. Anh tự nguyện đưa tôi 20 triệu/tháng. Tôi cũng bỏ ra số tiền tương tự. Tất cả các nguồn thu khác của anh tôi không để ý, anh cũng vậy, không biết tôi có bao nhiêu tiền, bao nhiêu tài sản.
Ba năm đầu hôn nhân, cuộc sống của chúng tôi khá êm ả. Thế rồi, tôi phát hiện anh có quan hệ ngoài luồng với nhân viên lễ tân.
Tôi dắt con gái đến thẳng nhà cô ấy đánh ghen. Bố mẹ cô ta phải lạy lục, van xin, hứa dạy dỗ con, tôi mới dừng lại. Chồng sợ xanh mặt, cắt đứt mối quan hệ đó. Tuy vậy, tôi vẫn quyết định làm thủ tục ly hôn.
Hai vợ chồng chưa kịp ra tòa thì tôi dính bầu. Lòng mẹ bao giờ cũng đắm đuối, thương con, tôi đành miễn cưỡng tha thứ cho chồng, giữ mái ấm cho các con.
Sinh con thứ 2 được một năm, chồng lại ngọt nhạt, nịnh tôi đẻ tiếp. Lúc nào, anh cũng tâm sự, muốn gia đình có thật nhiều con, cho vui cửa, vui nhà.
Tôi đẻ thường, sức khỏe tốt, anh cũng khéo chăm vợ bầu bí, sinh đẻ, không có gì khiến tôi phải phàn nàn. Suốt thời gian vợ ở cữ, anh trực tiếp giặt giũ, nấu nướng đồ ăn. Con quấy khóc đêm, anh thức trắng, dỗ con ngủ, cho vợ nghỉ ngơi.
Cứ thế, tôi liên tiếp sinh con thứ 3, rồi thứ 4. Riêng con gái đầu tôi kiêng 5 năm mới sinh, còn các lần sinh sau, mỗi lần cách nhau 17 tháng.
Tôi mừng thầm, cho rằng, sau lần ‘lầm đường, lạc lối’, chồng đã thay đổi, biết trân trọng, yêu thương vợ con hơn.
Vậy mà, con thứ 4 vừa cai sữa, tôi chết lặng khi biết chồng qua mặt mình, tiếp tục vụng trộm bên ngoài.
Hóa ra, hết lần này đến lần khác, anh lừa tôi mang bầu, để anh dễ dàng có thời gian cặp kè với các nhân tình. Vì trong thời gian tôi mang thai, hai vợ chồng nằm riêng, kiêng tuyệt đối mọi thứ.
Lần này, tôi không thể chịu đựng thêm nữa, quyết chấm dứt với chồng nhưng lá đơn ly hôn kí chưa ráo mực, tôi đau đớn biết mình mang thai lần 5. Đó là kết quả sau lần anh đi công tác về. Chồng giở chiêu bài cũ, xin lỗi - sửa sai- đóng vai người chồng mẫu mực.
Tôi nhận ra, anh đúng kiểu người tham lam, thích lăng nhăng, ra ngoài ong bướm nhưng nhất định không muốn bỏ vợ. Một đời quá dài, nếu tiếp tục sống với người chồng như vậy, tôi sẽ cảm thấy ngột ngạt, đau khổ.
Trường hợp, vợ chồng ly hôn, tôi tự tin khẳng định, tiềm lực tài chính của tôi thừa để nuôi 5 đứa con. Điều khiến tôi nghĩ ngợi nhiều nhất là các con sống thế nào khi thiếu vắng bố bên cạnh. Con gái đầu của tôi lại khá quý bố, cháu đang đến tuổi dậy thì, dở dở ương ương. Nếu cháu thấy gia đình đổ vỡ, bố mẹ ly tán, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tâm lý.
Tôi nên và cần làm gì để tránh cho các con sự ảnh hưởng tâm lý tiêu cực khi bố mẹ chia tay. Xin hãy cho tôi lời khuyên!

Ở cùng nhà vợ, tôi biến mình thành gã đàn ông nhu nhược
Sau thời gian ở rể, tôi thấy nhiều bất cập. Từ người tự chủ về kinh tế, sống có quan điểm, chính kiến riêng, tôi trở nên nhu nhược.
" alt=""/>Mỗi lần chồng ngoại tình, anh lại khiến tôi mang bầu