Do quá mải mê với việc chụp hình món ăn tại một nhà hàng,ảitựsướngvớimónăncôgáibịcướptúingaytrướcmắkết quả bóng đá hom nay 2 cô gái trẻ đã mất cảnh giác để tên cướp có cơ hội đến gần giật túi xách rồi chuồn thẳng.

Do quá mải mê với việc chụp hình món ăn tại một nhà hàng,ảitựsướngvớimónăncôgáibịcướptúingaytrướcmắkết quả bóng đá hom nay 2 cô gái trẻ đã mất cảnh giác để tên cướp có cơ hội đến gần giật túi xách rồi chuồn thẳng.
Mới đây, vợ chồng em còn gây ra sự việc động trời khiến cả nhà điêu đứng. Họ không bàn bạc gì với ai, tự đi mua nhà đất trên thị trấn để chuyển ra riêng. Tính vốn chơi ngông, đã mua là phải mua luôn ngôi nhà khang trang mặt tiền giá cả một tỷ bảy. Hai vợ chồng chỉ có trong tay 100 triệu vốn là tiền bán vàng cưới, chỉ đủ tiền đặt cọc.
Đặt cọc xong xuôi, họ mới về báo với bố mẹ chồng tôi để xin thêm 800 triệu, bảo là nhà vợ sẽ cho thêm 500 triệu, còn lại 400 triệu sẽ vay ngân hàng trả dần. Thấy bố mẹ tôi do dự, họ thuyết phục là nếu không có tiền trả ngay đúng tiến độ hợp đồng thì sẽ mất trắng tiền cọc, rồi hứa hẹn có nhà trên thị trấn, họ sẽ mở quán cafe to hơn, tu chí làm ăn để trả nợ. Bố mẹ đã giấu vợ chồng tôi đem hết số tiền tiết kiệm cho em chồng mua nhà.
Nhưng được ít hôm, em chồng lại về khóc lóc, năn nỉ bố mẹ ra tay cứu giúp vì nhà vợ không cho tiền. Lúc này mới lộ ra là nhà cô em dâu chả hứa hẹn cho đồng nào cả. Biết bố mẹ còn có miếng đất hương hỏa, vợ chồng cậu ta xúi bố mẹ bán đi để cho tiền trả nợ. Hai cụ nhất quyết không thể bán vì đó là ngôi nhà ông bà để lại để thờ cúng tổ tiên.
Lúc việc vỡ lở đến thế, bố mẹ chồng mới gọi chúng tôi về kể thật mọi chuyện, và nhờ chúng tôi cho em chồng vay 500 triệu "nếu không thì ngân hàng đến siết nhà chúng mất". Tôi không đồng ý vì nửa tỷ đồng là số tiền lớn, chúng tôi phải vất vả làm ăn mới có được, đó là khoản tiền để dành cho con tôi ăn học.
Tôi bảo nếu không đủ khả năng trả nợ thì đơn giản chỉ cần sang tay lại cho người khác. Nhưng vợ chồng cậu ta không chịu, bảo bố mẹ, anh chị cố thương lấy em, cho em cơ hội lên thị trấn an cư lạc nghiệp.
Thật không ngờ là chồng tôi đã bị lung lay, anh bảo để anh suy nghĩ thêm. Cũng vì vậy mà mấy hôm nay vợ chồng tôi khục khặc. Chồng tôi vẫn hy vọng khi có cơ ngơi riêng và có trách nhiệm trả nợ, em trai anh sẽ trưởng thành hơn, không còn khiến bố mẹ phải chăm lo con cái, nhà cửa, lo từng bữa cơm hằng ngày cho chúng.
Tôi thấy đối với cậu em này, cả bố mẹ và chồng tôi đều đã quá nhu nhược. Vợ chồng cậu ta biết có thể điều khiển được người thân nên mới đẩy cả nhà vào tình huống phải mua nhà riêng cho mình. Tôi không tin tưởng hai kẻ lười biếng, ỉ lại nhưng lại thủ đoạn như vậy có thể thay đổi. Mang tiền cho họ mượn không khác gì ném tiền qua cửa sổ.
Theo Dân Trí
"Cô út tuy giàu có nhưng ít khi ngó ngàng đến các anh. Cô ấy có 3 cái nhà trên phố, một mảnh đất ngoại ô làm nhà xưởng nhưng lúc nào cũng than đang kẹt tiền..."
" alt=""/>Em chồng tay không mua nhà, chúng tôi phải cùng gánh nợĐây là một trong nhiều phương án trong trường hợp chiến sự tại khu vực leo thang nguy hiểm. Kết quả khảo sát cho thấy việc di chuyển từ các địa phương của Israel bằng đường bộ đến biên giới Jordan là khả thi, dù phức tạp hơn bình thường và tương đối an toàn trong trường hợp các sân bay ở Israel đóng cửa.
"Cộng đồng người Việt tại Israel vẫn an toàn, do khu vực nguy hiểm chủ yếu ở biên giới phía nam sát Dải Gaza và biên giới phía bắc giáp với Lebanon", Đại sứ Lý Đức Trung cho biết.
Khi Tuấn Anh dự định nghỉ việc, bạn bè, người thân đều khuyên tìm chỗ làm mới trước. Anh vẫn quyết định nộp đơn vì thấy không cần thiết phải tốn thêm thời gian với một công việc đã hết hứng thú và độc hại.
Ngày còn đi làm, Tuấn Anh liên tục nhận việc từ sáng đến đêm. Không ít lần anh phải xin nghỉ vào cuối tuần để được ngủ nhưng bị sếp từ chối. Ba năm đi làm nhưng lương không tăng, thứ Tuấn Anh nhận được là mắc nhiều bệnh về tiêu hóa, xương khớp.
"Mong muốn duy nhất của tôi là tìm một chỗ làm cân bằng được công việc và đời sống cá nhân", Tuấn Anh nói.
Ngọc Minh, 27 tuổi ở quận Tân Bình, TP HCM cũng đang trong giai đoạn "chủ động thất nghiệp", không có ý định tìm việc mới. Gia đình có điều kiện kinh tế, bố mẹ sẵn sàng chu cấp khiến Minh càng thêm thoải mái. Với cô, đi làm là cơ hội thể hiện năng lực, được ghi nhận và mở rộng kiến thức. Nếu không được thỏa mãn những yêu cầu đó, Minh sẵn sàng nghỉ việc.
Ba tháng trước cô nghỉ việc ở một công ty truyền thông bởi bất đồng quan điểm với cấp trên. Theo lời cô, sếp cũ khá bảo thủ, ngó lơ những góp ý, thường xuyên dọa đuổi việc, trừ lương cấp dưới. Nhưng khi cả nhóm đạt thành tích cao cũng không có một lời khen.
"Ông ấy coi nỗ lực của tôi là điều hiển nhiên trong khi tôi chỉ cần một lời ghi nhận", Minh nói. Ba tháng qua cô nhận nhiều lời mời làm việc nhưng đều từ chối vì "nghỉ ngơi chưa đủ".