rgbet
-
Thể thao
-
Thế giới
-
Thời sự
-
Công nghệ
-
Nhận định
-
Giải trí
-
Kinh doanh
-
Ngoại Hạng Anh
-
Bóng đá
[
Instagram
] [
twitter
]
Danh Mục Hiện Tại:
Danh Mục:
Trang Chủ
>
Giải trí
>
Nhận định Sevilla vs Sociedad, 00h30 11/3 (VĐQG Tây Ban Nha)
Nhận định Sevilla vs Sociedad, 00h30 11/3 (VĐQG Tây Ban Nha)
2025-05-04 11:26:11 Nguồn:
NEWS
Tác Giả:
Ngoại Hạng Anh
View:
731lượt xem
ậnđịnhSevillavsSociedadhVĐQGTâ
champions league 2024
Hoàng Ngọc - 10/03/2019 02:35 Tây Ban Nha
Tác Giả:Thế giới
Nhận định
Công nghệ
Ngoại Hạng Anh
Kinh doanh
Thể thao
Thế giới
Giải trí
Thời sự
Bóng đá
------------------------------------
Kèo Nhà Cái
Nhận định, soi kèo U21 Peterborough vs U21 Charlton, 19h30 ngày 29/4: Chủ nhà tự tin
Kết quả MU 4
Hết lo thiếu hàng, nay nhà bán lẻ lo vắng khách
Lần đầu tiên trong lịch sử, Samsung phát hành hai phiên bản Note 10?
Nhận định, soi kèo CSKA 1948 Sofia II vs Litex Lovech, 21h00 ngày 29/4: Khó có bất ngờ
Ưu đãi ‘Lộc vàng đầu Xuân’ khách mua HONDA CR
Hành động ngông cuồng của chàng trai khiến cả phố phải 'nín thở'
Cách 'troll' khiến bạn bè cực kì 'ức chế' trong ngày 'Cá tháng Tư'
Nhận định, soi kèo Henan vs Wuhan Three Towns, 18h00 ngày 1/5: Chủ nhà chìm sâu
Apple tăng cường biện pháp ứng phó với Covid
Hình Ảnh
Nhận định, soi kèo Công an Hà Nội vs PSM Makassar, 19h30 ngày 30/4: Thế trận dồn ép
Bóng đèn nê ông lập lòe, đột nhiên tắt phụt, một ý nghĩ giống như bóng tối sâu thẳm choán lấy trái tim non nớt của y :" Mẹ không quay lại nữa đâu."
Lâm Tuyền bật dậy từ trong mơ, nước mắt lăn dafi trên gò mà, hai mắt cay xè nhức buốt, đại khái trong mơ nhìn theo hướng mẹ biến mất quá lâu. Lau sạch nước mắt, hít liền mấy hơi thật sâu, lấy chăn chùm kín đầu, tựa hồ bóng tối trong phòng khiến y sợ hãi. Gần như cùng lúc chăn chùm lấy đầu, Lâm Tuyền dứt khoát kéo chăn xuống, mở to mắt nhìn vào bóng tối thăm thẳm.
Đó là đêm cuối cùng Lâm Tuyền ở trong phòng này vào mùa hè năm 99, ngày mai y sẽ rời khỏi trường đại học Đông Hải ngột ngạt buồn tẻ này, về Tĩnh Hải trải qua một kỳ nghỉ hè với kế hoạch mà y trù tính từ lâu.
……
Ngồi trong toa tàu thuộc loại sớm phải đào thải, hàng ghế gỗ cứng đau lưng dành cho ba người mà chen chúc tới năm người, nếu chẳng phải ngồi sát bên cạnh Lâm Tuyền là một thiếu phụ tú lệ đem bầu vú đồ sộ áp vào sườn y thì y đã chẳng chịu nổi sự chật chội này.
Thiếu phụ ấy tuổi chừng 24, 25 hoặc ít hơn một chút, do tiều tụy nên người có vẻ già hơn tuổi, cô ngủ dán vào người Lâm Tuyền mà chẳng cố kỵ gì, chắc là cô đã phải chịu đựng trong khoang tàu nóng nực thời gian rất dài, tới ga tỉnh thành mới kiếm được chỗ ngồi.
Thiếu phụ mặc một chiếc sơ mi vải nhã nhặn, không biết phải đứng bao nhiêu lâu, áo sơ mi bị chen lấn tới nhăn nhúm xộc xệch, mái tóc mềm che đi khuôn mặt chỉ để ra cái cổ trắng mịn mượt mà , tựa hồ chỉ nhìn thôi càm giác được khi chạm vào sẽ khiến lòng người quấy động.
Chiếc áo thấm ướt mồ hôi dám vào cơ thể nóng bỏng, ở vị trí mẫn cảm như ngực vào hông còn có mấy dấu bàn tay rõ ràng.
Khóe môi Lâm Tuyền hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười không lờ mờ: Ở khoang đứng chật chội ngay cả xoay người cũng khó kia, thấy thiếu phụ xinh đẹp nhường này, ai mà nhịn nổi không đưa tay đụng chạm, chẳng nói người khác nếu như không bị hai bên kẹp cứng không nhúc nhích nổi, Lâm Tuyền cũng muốn đưa tay ra chạm thử vào cơ thể mê người đó.
Lâm Tuyền ngồi kẹt cứng ở đó, chân tay không duỗi ra nổi, vì không chỉ ghế ngồi mà khoảng trống giữa hai hàng ghế còn có một phụ nữ trung niên bế con, đứa bé da mặt khô nứt nẻ, cái đầu rúc vào lòng mẹ, miệng còn nhỏ tong tong một đống nước dãi. Phụ nữ trung niên cởi áo sơ mi bằng chất liệu vải rẻ tiền ra, chỉ hơi nghiêng người đi, đút núm vú màu nâu sậm vào miệng đứa bé.
" alt=""/>
Truyện Quan Thương
4 điều kinh nguyệt tiết lộ về sức khỏe của bạn
Thi Hảo nhìn thoáng qua đôi mắt đỏ hoe của Minh Đào, sau đó đi cùng cô ta vào thang máy, vừa đi vừa hỏi: "Cuộc họp kết thúc rồi sao?"
Minh Đào lắc đầu, đáp: "Vẫn chưa, em gọi cho chị sau khi nhận được tin từ trợ lý Dương." Cô ta tiếp tục nói với Thi Hảo: "Trợ lý Dương nói tổng giám đốc Lương vẫn luôn im lặng từ khi phát hiện ra số liệu bị sai sót cho đến giờ, anh ấy chẳng nói một lời nào trong phòng họp, vô cùng đáng sợ."
Thi Hảo còn chưa kịp nói gì, Minh Đào đã thấp thỏm, hốt hoảng giải thích: "Chị Thi Hảo à, chị phải cứu em. Em thật sự không biết mấy cái số thập phân đằng sau dấu phẩy trong tài liệu lại bị sai, em đã làm theo y hệt những gì chị dặn, mở máy tính của chị lên và ấn in luôn."
Nghe thấy thế, Thi Hảo nhìn về phía cô ta. Minh Đào bị cái nhìn và vẻ mặt của cô dọa sợ, đang định tiếp tục bao biện cho bản thân thì thang máy đã lên đến tầng của văn phòng tổng giám đốc.
Thi Hảo không nói gì, cô giơ tay vỗ vỗ bả vai cô ta an ủi: "Đừng lo, tôi sẽ xử lý những chuyện còn lại, cô cứ đi làm việc của mình trước đi."
Hai người bước ra khỏi thang máy, Thi Hảo còn chưa kịp đi tới phòng họp đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân truyền tới.
Cô ngẩng đầu lên nhìn đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Lương Tây Kinh đang mặc âu phục, đi giày da bước tới.
Ánh mắt cả hai chạm nhau vài giây, môi của Thi Hảo khẽ mấp máy, cô lên tiếng chào hỏi: "Tổng giám đốc Lương."
Lương Tây Kinh nhìn cô với vẻ hờ hững: "Thư ký Thi, đến phòng làm việc của tôi một chuyến."
Nghe thấy lời này, những người phía sau Lương Tây Kinh lập tức nhìn về phía Thi Hảo bằng ánh mắt đồng tình.
Trong ánh mắt ai nấy đều viết hai chữ bảo trọng.
"..."
Thi Hảo bất đắc dĩ mỉm cười một chút, sau đó cô bước theo Lương Tây Kinh vào văn phòng của anh.
Cánh cửa vừa khép hờ lại, Thi Hảo còn chưa kịp lên tiếng, Lương Tây Kinh đã ném bản kế hoạch có số liệu bị sai sót xuống bàn, nghiêm giọng hỏi: "Thư ký Thi, cô làm thư ký mấy năm rồi?"
Thi Hảo: "..."
Cô biết rõ Lương Tây Kinh thừa biết nhưng anh vẫn cố tình hỏi, thế là cô đành phải thành thật đáp lời: "Hai năm rồi."
Nghe vậy, Lương Tây Kinh liếc cô một cái, mặt mày không chút cảm xúc, hờ hững sửa lại lời cô: "Hai năm rưỡi rồi."
Thi Hảo nghẹn họng.
Im lặng một lúc, Lương Tây Kinh hỏi với vẻ thẳng thắn, nghiêm túc: "Thời gian hai năm rưỡi còn chưa đủ để cô biết sai phần thập phân sẽ gây ra bao nhiêu thiệt hại cho công ty sao?"
Thi Hảo im lặng, phần thập phân trên bản kế hoạch bị sai, cô biết đó không phải lỗi của mình. Nhưng lúc này cô không thể cãi lại lời của Lương Tây Kinh được, bởi bây giờ tạm thời cô chưa đưa ra được bằng chứng chứng minh có người sửa đổi số liệu.
Nghĩ tới đây, Thi Hảo nhìn gương mặt lạnh lùng nghiêm túc của Lương Tây Kinh, nói: "Tổng giám đốc Lương, việc này là sơ suất của tôi, tôi chấp nhận đứng ra chịu trách nhiệm."
Lương Tây Kinh mím môi gọi: "Thư ký Thi này."
Thi Hảo đáp: "Anh cứ nói đi."
Lương Tây Kinh hỏi cô: "Có phải cô cảm thấy việc chịu trách nhiệm đơn giản lắm, đúng không?
Thi Hảo hé miệng, cô muốn nói bản thân cô không hề cảm thấy như vậy.
Nhưng ở chỗ này của Lương Tây Kinh, có giải thích thế, giải thích nữa cũng chẳng có tác dụng gì.
Mãi một lúc lâu sau, Lương Tây Kinh mới lạnh lùng phán một câu: "Trừ một nửa tiền thưởng năm nay của cô."
"..."
Nghe phán quyết ấy, vẻ mặt của Thi Hảo cứng lại.
Thấy sự thay đổi nhỏ trên gương mặt của cô, Lương Tây Kinh hờ hững hỏi: "Thư ký Thi có ý kiến gì với hình phạt này không?"
Thi Hảo âm thầm chửi rủa xả Lương Tây Kinh cả trăm câu trong lòng mình trước, sau đó nhanh chóng nhẩm tính trong đầu số tiền thưởng còn lại của năm nay. Cô phát sợ trước con số khổng lồ do bản thân nhẩm tính ra, đành phải gượng cười, nhìn người đàn ông phía đối diện, nghiến răng nói: "Tôi không…"
Cô còn chưa kịp nói hết câu, Lương Tây Kinh lại bồi thêm một câu: "Viết thêm một bản kiểm điểm ba nghìn chữ nộp lên cho tôi."
Thi Hảo: "..."
Cô cắn chặt hàm răng, nói từng chữ một: "Được thôi tổng giám đốc Lương, vậy nếu đã không còn việc gì nữa thì tôi xin phép ra ngoài làm việc của mình đây."
Lương Tây Kinh không nhìn cô nữa.
…
Cửa phòng làm việc không đóng kín, giọng nói của Lương Tây Kinh truyền ra ngoài khá rõ ràng.
Sau khi nghe thấy hình phạt của anh dành cho Thi Hảo, đám trợ lý đang đợi bên ngoài phải hít một hơi thật sâu. Trong công ty, tiền thưởng của Thi Hảo có tiếng là cao, hình phạt giảm một nửa này quả là rất nặng.
Mọi người quay qua nhìn nhau, có người lên tiếng trước: "... Hình phạt của tổng giám đốc Lương lần này liệu có nặng quá không?"
"Trước giờ tổng giám đốc Lương luôn thế mà."
"Cơ mà đó là thư ký Thi đấy." Minh Đào không nhịn được phải thốt lên.
Cô ta luôn nghĩ Thi Hảo là người đặc biệt đối với Lương Tây Kinh.
Lương Tây Kinh có một nhóm trợ lý, tính cả nhóm trợ lý ấy và trợ lý thực tập có khoảng gần mười người.
Nhưng thư ký chỉ có duy nhất một người là Thi Hảo. Thế nên chỉ cần là những nhân viên đến tập đoàn Lương Thị làm việc một thời gian đều sẽ vô thức cho rằng, chắc chắn thư ký của Lương Tây Kinh không giống người thường.
"Thư ký Thi cũng thế thôi." Có người trả lời.
Ở chỗ này của Lương Tây Kinh, chỉ cần phạm phải sai lầm trong công việc thì không cần biết người đó là thư ký hay trợ lý, tất cả đều bị phạt như nhau.
Lúc họ còn đang mải trò chuyện, một giọng nữ thánh thót bỗng truyền đến từ nơi cách đó không xa: "Mọi người tụ tập ở đây làm cái gì thế?"
Cả đám đồng loạt quay đầu lại, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Tiền Tĩnh Hà mặc một chiếc váy công chúa được đặt may riêng, trang phục trên người cô ta được cắt may khéo léo, đẹp đẽ, trái ngược hoàn toàn so với quần áo trên người bọn họ.
Tiền Tĩnh Hà là cô chủ có tiếng trong giới cậu ấm cô chiêu của thành phố Bình, cô ta vừa mới đi du học về, tuổi tác còn chưa tới hai mươi ba.
Đã vậy, trong công ty còn có người đồn cô ta rất được lòng ông nội của Lương Tây Kinh, thậm chí còn là đối tượng kết hôn của Lương Tây Kinh. Mỗi lần cô ta tới tập đoàn Lương Thị tìm Lương Tây Kinh đều không cần hẹn trước, cứ thế mà tới.
Mọi người còn chưa biết nên trả lời thế nào cho phải thì đã thấy Thi Hảo bước ra từ văn phòng của Lương Tây Kinh.
"Thư ký Thi." Tiền Tĩnh Hà đã từng gặp Thi Hảo một lần, cả hai từng trò chuyện đôi câu, cô ta kinh ngạc nhìn chằm chằm Thi Hảo: "Sao sắc mặt chị trông tệ thế, là do ít nghỉ ngơi không hay là do bị Lương Tây Kinh mắng?"
Cô ta vừa nói xong, ánh mắt của tất cả mọi người lập tức nhìn về phía gương mặt của Thi Hảo.
Hôm nay Thi Hảo không trang điểm, sắc mặt của cô trông hơi tiều tụy.
Đã vậy vừa rồi cô còn phải kìm nén tâm trạng trong văn phòng của Lương Tây Kinh, thế nên bây giờ trông càng đáng thương.
"Có lẽ là do ngủ không ngon giấc." Thi Hảo bình tĩnh đáp.
Cô hơi mất ngủ, hôm nay xin nghỉ cũng là vì có hẹn đến bệnh viện để bác sĩ khám.
Tiền Tĩnh Hà "ồ" lên một tiếng, cũng chẳng mấy quan tâm, sau đó cô ta nói như ra lệnh: "Vậy chị vào đó báo với Lương Tây Kinh một tiếng, bảo anh ấy là tôi tới rồi."
" alt=""/>
Truyện Ngọn Sóng Không Tên
Tin HOT Nhà Cái
Xem thêm champions league 2024