
Trổ tài làm gà cay chiên giòn lai rai ngày mưa bão
Vào những ngày mưa, món có vị cay sẽ là lựa chọn hoàn hảo. Không cần lặn lội ra hàng, bạn cũng có thể tự tay làm món gà giòn cay để nhấm nháp cùng cả nhà.
Vào những ngày mưa, món có vị cay sẽ là lựa chọn hoàn hảo. Không cần lặn lội ra hàng, bạn cũng có thể tự tay làm món gà giòn cay để nhấm nháp cùng cả nhà.
22 tuổi, tốt nghiệp đại học, sau 10 năm ở nhà thuê, ăn cơm bình dân và hết lòng cống hiến cho công ty tôi đã dành dụm được một số tiền. Chút tiền mồ hôi công sức ấy, cộng thêm với sự hỗ trợ của bố mẹ, anh chị ở quê, cùng vay mượn kẻ ít người nhiều ở công ty tôi mua được một căn hộ chung cư ở tận tầng 14 nhưng với tôi thế là đủ, là mãn nguyện và hạnh phúc lắm rồi.
![]() |
Ảnh minh hoạ |
Có công việc ổn định, có nhà riêng, tôi tự tin lên kế hoạch đi tìm một nửa kia cho mình khi tuổi đời đã bước qua ngưỡng " tam thập nhi lập" được vài ba năm. Ông trời chiều lòng người, đã cho tôi gặp em, người con gái mà tôi cho là ngoan, hiền, nết na, hợp với tôi như em sinh ra vốn để dành cho tôi vậy. Em tên Hạnh, 23 tuổi, là kế toán cho một doanh nghiệp tư nhân, đám cưới của chúng tôi được sự chúc phúc của bố mẹ đôi bên và bạn bè đồng nghiệp. Hạnh không phải làm dâu vì bố mẹ tôi ở quê, tôi đón Hạnh về căn hộ chung cư mà khi quen nhau Hạnh thường xuyên đùa" đây là lâu đài hạnh phúc ở 9 tầng mây của chúng mình!..."
Cuộc sống của chúng tôi êm ấm trôi qua, hàng ngày nếu không phải theo công trình ở xa tôi đều tranh thủ về ăn cơm cùng vợ trẻ. Một lần nữa trời thương, chưa đến dịp kỉ niệm một năm ngày cưới thì Hạnh sinh cho tôi một cậu con trai giống mẹ như tạc.
Thỉnh thoảng nghe lời hàng xóm, bạn bè xì xào rằng quý tử chẳng giống bố, nhưng tôi không buồn vì nghĩ con giống mẹ cũng tốt thôi, vợ mình sinh ra con mình chứ ai đâu mà thắc mắc cho mệt người...
Con trai tròn hai tuổi thì công ty tôi nhận được một dự án lớn ở phía Nam, sếp nhất quyết cử tôi biệt phái vào đó để khảo sát và lập kế hoạch thực hiện.
Tôi thật áy náy vì để vợ trẻ, con thơ ở Bắc trong thời gian cả năm trời như vậy. Nhưng khi thông báo cho Hạnh, thay vì buồn, vì sợ một mình nuôi con vất vả, vợ tôi lại quay sang an ủi, động viên tôi vào Nam nhận công việc.
Mấy tháng đầu xa vợ con tôi cũng nhớ lắm, thỉnh thoảng thu xếp được tôi lại về với Hạnh và con trai. Nhưng rồi tiến độ dự án gấp, tôi phải ở đến cuối năm để hoàn thành. Có phải cái thói "đàn ông năm bảy lá gan, lá ở cùng vợ lá toan cùng người" là bao gồm cả tôi trong đó không mà trong một lần tìm vui trong quán karaoke tôi đã tạm thời quên vợ để cặp với một cô nhân viên trẻ, đẹp, giọng ngọt như mía lùi, khéo chiều tôi còn hơn vợ ở nhà...
Dự án hoàn thành tốt đẹp, tôi ra Bắc với vợ con nhưng con tim tôi gửi lại cho bồ trẻ, tôi giấu Hạnh chuyển tiền cho bồ khi em báo tin có bầu với tôi, thôi thì làm thằng đàn ông, dám làm, dám chịu, tôi chu cấp đầy đủ cho bồ trẻ từ lúc em mang thai đến lúc em sinh con trai.
Lén lút ra vào chăm sóc cho cô bồ trẻ và con trai đến lúc bé được một tuổi thì tự nhiên tôi ngờ ngợ vì bé càng lớn càng chẳng giống tôi. Sẵn có anh bạn quen làm ở cơ sở xét nghiệm ADN, tôi giấu bồ đưa bé đến xét nghiệm để yên tâm nuôi con, kết quả khiến tôi thất vọng vì bé không phải là con tôi.
Tự nhiên trong thâm tâm tôi lại liên tưởng đến cậu con trai ở Bắc cũng không giống tôi! Vậy là trong hoang mang, nghi ngờ một lần nữa tôi lại giấu vợ mang con trai đi thử ADN...
Chết điếng vì kết quả ADN khẳng định bé không mang dòng máu của tôi... không lẽ ông trời chơi ác tôi? Hai người phụ nữ, 2 đứa con trai mà cuối cùng tôi chỉ là người "đổ vỏ"?
![]() Phát hiện phải 'đổ vỏ', chồng hành xử đầy bất ngờTôi chợt nhận ra, hạnh phúc này nếu không nắm giữ, tôi mãi mãi không bao giờ tìm được. Còn con tôi, tôi tin với tình yêu thương đó, cháu sẽ hiểu... " alt=""/>Ngoại tình: Chết điếng khi biết mình “đổ vỏ” cho cả bồ lẫn... vợCách đây năm năm, trong chuyến đi nghỉ ở Nha Trang tôi đã gặp một cô gái. Cô ấy tuổi chỉ chừng đôi mươi, cực kì xinh đẹp. Cô ấy lang thang ngoài bờ biển, trong tình trạng say say tỉnh tỉnh vì rượu. Và khi đi vấp phải tôi, cô ấy cứ ôm chầm lấy tôi mà khóc, rồi cứ thế nhất định không buông. Đêm khuya, biển lạnh, tôi vẫn không cách nào gỡ cô ấy ra khỏi, trong khi cô ấy sau khi khóc chán chê có vẻ như đang thiu thiu ngủ. Cực chẳng đã tôi đành đưa cô ấy về phòng mình. Trong suốt thời gian cô ấy ngủ, tôi ngồi ngắm nhìn người con gái xa lại, tự hỏi có chuyện gì đang khiến cô ấy đớn đau đến vậy. Chuyện gia đình hay tình yêu? Ngoài cái giọng nói miền Bắc kia, tôi không biết gì về cô ấy. Nhưng thôi kệ, cứ để cô ấy ngủ.
Nửa đêm cô ấy tỉnh dậy tìm nước uống và tỏ ra hoảng hốt khi thấy ở trong khách sạn với một người đàn ông lạ. Tôi vội vàng kể lại mọi chuyện và trấn an cô ấy rằng không có chuyện gì xấu đã xảy ra cả. Sau khi bình tĩnh lại, cô ấy đã kể cho tôi nghe vì sao cô ấy nên nông nỗi. Đúng là tình đầu của cô ấy không suôn sẻ, nhưng cô ấy không kể cho tôi nghe chuyện này. Điều làm cô ấy đau lòng nhất lúc này lại là do bố của cô gây nên. Người bố cô kính trọng hết mực, tiếng tăm trong giới kinh doanh đã thú nhận với mẹ con cô là ông có con trai riêng ở ngoài và xin mẹ cô chấp nhận cho ông được nhận nuôi con vì mẹ cậu bé đang ở giai đoạn cuối một căn bệnh nan y. Tôi và cô ấy ngồi đối diện nhau, đến nỗi có thể nhận rõ từng nét thay đổi trên khuôn mặt sau mỗi câu nói. Cô ấy kể tôi nghe về tuổi thơ êm đềm, về tuổi thiếu niên vô tư. Cô ấy nói cô ấy tôn thờ bố mình và đã hơn một lần ước ao sẽ lấy được một người chồng giống như bố. Nhưng mọi sự đã sụp đỗ một cách bẽ bàng như vậy. Cô ấy nói cô ấy cũng ở Hà Nội (thật trùng hợp, đó cũng là nơi tôi sống), đang là sinh viên năm thứ 2. Cô được một người bạn thân đưa vào đây sau khi biết chuyện gia đình cô. Cô đã xin phép nghỉ học một tuần để đến một nơi xa hòng mong tĩnh tâm lại. Nhưng mỗi đêm, cô đều không thể ngủ nên lại trốn bạn ra ngoài uống rượu. Gần sáng tôi vì buồn ngủ quá nên đã thiếp đi một chút. Khi tỉnh dậy thì không thấy cô ấy đâu. Chuyện có lẽ nên kết thúc ở đấy. Nhưng không hiểu sao tôi lại rất muốn được gặp lại cô ấy. Tôi dò tìm cô ấy khắp các khách sạn lân cận. Mỗi đêm đều lang thang dọc bờ biển hi vọng sẽ lại gặp nhau. Tôi tin là cô ấy cũng chỉ ở quanh đây thôi, nhưng một cái tên cũng không biết thì tìm bằng cách nào. Tôi chỉ chờ vào chữ “duyên” may ra. Những ngày sau đó, đối với tôi không còn là ngày nghỉ, bởi tôi bận đi tìm cô ấy. Tôi nhớ từng đường nét trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy đến độ tôi nghĩ có lẽ mình đã yêu. Nhưng rồi cuối cùng chữ “duyên” đã không xuất hiện. Tôi trở ra Hà Nội, lòng thấy xao động khi biết em cũng sinh sống ở đây. Tiếc là lại không hỏi em đang theo học trường nào. Hà Nội tuy không lớn nhưng để tìm một người không manh mối thì đúng là qua mênh mông. Năm năm đã trôi qua, mọi chuyện đã trở thành một kỉ niệm đẹp giống như thể nó đã xuất hiện ở một bộ phim ngôn tình nào đó. Tôi cũng không còn đủ trẻ để có thể thờ ơ với những lời giục giã của mẹ cha. Vợ sắp cưới của tôi là do bạn thân của mẹ tôi giới thiệu. Cô ấy không xinh đẹp nổi bật, nhưng khá thông minh và hiểu chuyện. Nói chung là cô ấy tạo được cảm tình với tôi. Mọi khâu chuẩn bị gần như đã hoàn tất cho một đám cưới. Thì đùng cái em xuất hiện, với tư cách là cô em đồng nghiệp của vợ sắp cưới của tôi. Trên đời này liệu có chữ “duyên” không? Tôi đã hỏi đi hỏi lại mình câu hỏi ấy. Nếu là có thì sao nó không đến sớm hơn hay muộn hơn mà lại đến vào lúc này, hay như người ta vẫn nói “duyên muộn là duyên lành”, tôi vẫn cứ chênh chao không sao hiểu được. Thời gian trôi qua, em trông đã chững chạc hơn rất nhiều, nhưng vẫn là khuôn mặt ấy, vẫn đôi mắt khuôn miệng ấy tôi đã ngắm suốt một đêm và chưa hề bị xóa nhòa đi dù một chút. Tôi đã từng nghĩ nếu ngày ấy tôi có thêm thời gian, tôi nhất định sẽ theo đuổi em. Nhưng bây giờ… Ngay lần đầu gặp lại ở nhà vợ sắp cưới của tôi, em đã hỏi: Chúng ta có cần coi nhau như chưa từng gặp gỡ không, vì nói ra thì lại phải giải thích? Em còn nói tôi chẳng hề thay đổi gì cả, nên gặp lại là em nhận ra ngay. Em kể, sau đêm hôm đó, sáng hôm sau em về Hà Nội, và thực sự đã rất hối tiếc vì không hỏi tên và xin số điện thoại của tôi. Không ngờ lại có thể gặp lại nhau như vậy. Lại một lần nữa tôi nghĩ mọi chuyện nên dừng lại ở đây. Tôi sắp cưới vợ rồi, đó là sự thật. Nhưng có sự thật nữa là những cảm xúc tôi dành cho em như bị đánh thức dậy. Tôi đã lại nghĩ, đã lại nhớ, và lại ước “giá như…”. Mọi thứ cứ quay cuồng trong đầu óc tôi, đến nỗi trong vài giây điên rồ nào đó tôi nghĩ mình không nên đám cưới vào lúc này. Tôi không hiểu mình, tôi đâu còn trẻ nữa, sao lại có thứ cảm xúc điên cuồng như thế. Hay đó thực sự là tình yêu? Thà là tôi không gặp lại, mọi chuyện sẽ chẳng có gì để nói. Nhưng em đã xuất hiện, và tôi biết em tên gì, em đang sống ở đâu, đang làm việc ở đâu, tình trạng của em hiện nay thế nào. Và tôi đã tìm cớ để gặp em, không dưới một lần. Có lúc tôi đã nghĩ thế này, ai cũng chỉ có một cuộc đời để sống, chấp nhận một cuộc hôn nhân tẻ nhạt và bình lặng không tình yêu cả cuộc đời chỉ để ổn định hay từ bỏ nó để theo đuổi người mình có cảm xúc thực sự? Nên hay không? Tôi cũng chưa hề thổ lộ hay thăm dò gì từ phía em, chỉ nghĩ rằng em chưa lập gia đình thì nghĩa là tôi còn cơ hội. Nhưng sao tôi thấy mọi thứ cứ mông lung quá, nếu hủy đám cưới thì quá tàn nhẫn với vợ sắp cưới của tôi? Nhưng kể cả cưới nhau mà trong lòng để tâm đến người khác thì cũng là tàn nhẫn. Dù thế nào thì tôi cũng là người xấu cả. Hay là thà xấu trước hơn xấu sau, hãy cứ làm theo sự thôi thúc của tim mình rồi mọi chuyện đến đâu thì đến?
|