Đi qua lũ bồ câu, Tiểu Đào chạy thẳng về phía hành lang gấp khúc, giơ bàn tay phải thô ráp sung tấy lên nhẹ nhàng đẩy cửa vào.
“Két, két”, sau hai tiếng ấy, trong phòng truyền ra một tiếng ho nhẹ. Rụt tay trở lại, Tiểu Đào tiến gần đến phía cửa sổ, vừa khẽ nói, những khí trắng trong miệng cũng từ từ bay ra, “Ngũ cô nương, tối qua nô tì cùng lão thái thái trong hậu viên có nghe Nhị cô nương nói, qua vài ngày nữa sẽ mời mấy thiên kim tiểu thư trong thành đến thưởng hoa trong chính hậu viên nhà ta.”
Dừng lại một chút lại nói tiếp, “Vân cô nương cũng sẽ tới, có lẽ sẽ không đi mà lưu lại phủ ta một vài ngày, chờ Tam cô nương qua lễ cài trâm ạ.”
Tiểu Đào còn chưa dứt lời thì phía dãy cửa được trạm trổ hoa văn tinh tế phát ra tiếng “két”, một nha đầu tầm mười bốn, mười lăm tuổi với chiếc áo xanh đậm đi vào.
Nàng ta ngước mắt lên nhìn Tiểu Đào, đôi môi trắng bệch khẽ cười, giọng nói trong trẻo như phát ra từ trong ống sáo:
“Chính là Vân cô nương của Tam cô cô? Không phải Tam cô cô lên kinh rồi sao? Là Tam cô cô cùng Vân cô nương đến hay là Tam lão gia đến?”
Tiểu Đào bị hỏi đến sửng sốt, mắt trở nên tối đen lại, ngây ngốc trả lời:
“Nô tỳ chỉ là kẻ thô lỗ thấp kém, chẳng mấy khi thân thiết với chủ tử, các chuyện khác, thật sự nô tỳ không rõ lắm...”
Tác Giả:Công nghệ