Năm nay, tôi 30 tuổi, được đánh giá là xinh đẹp và thành đạt trong sự nghiệp. Tôi trải qua nhiều mối tình nhưng không hề có ý định tiến tới hôn nhân. Thấy những người phụ nữ xung quanh vật vã khổ sở trong “nấm mồ hôn nhân” với vô vàn nỗi lo khiến tôi sợ hãi.Tôi định vài năm nữa sẽ sinh một đứa con và làm mẹ đơn thân mà không chịu sự ràng buộc nào. Đến khi tôi gặp anh, một người hơn tôi 18 tuổi, là chủ của một hãng xe hơi nổi tiếng, tôi bị chinh phục hoàn toàn.
Nhưng anh đã có gia đình, tôi cũng không có ý định phá vỡ mà chỉ muốn xin anh một đứa con. Tôi mong muốn sau này con mình sẽ có được những tố chất như ba của nó. Bởi vậy, tôi đã tìm mọi cách để tiếp cận và chinh phục anh.
 |
Cách cư xử của vợ người tình khiến tôi sống không bằng chết |
Cuộc sống hai người gắn bó với nhau vì nghĩa còn tình yêu nóng bỏng đã tàn lụi từ bao giờ. Để đạt được mục đích của mình, tôi không hề dùng biện pháp gì mà “thả” tự nhiên để nhanh có thai. Sau vài tháng, tôi đã có tin vui. Tôi cũng nói thẳng với anh là mình không có ý định lấy đứa con để ràng buộc hay bắt anh phải có trách nhiệm.Lúc đầu, anh còn né tránh nhưng về sau, anh không thể thoát được sự hấp dẫn quyến rũ của tôi. Chúng tôi bắt đầu qua lại, lao vào nhau như thiêu thân. Anh cũng tâm sự, từ lâu anh không còn quan hệ chăn gối với vợ vì chị theo một đạo tu nào đó.
Một thời gian sau, vợ anh phát hiện ra mối quan hệ của chúng tôi. Chị ấy nhã nhặn gọi điện mời tôi đi uống nước để nói chuyện. Tôi cũng chuẩn bị sẵn tâm lý có thể bị dằn mặt và định sẽ nói rõ mục đích của mình. Nếu chị ấy yêu cầu, tôi sẽ rời xa anh vô điều kiện.
Nhưng không, vợ anh không hề tức giận hay xỉ vả gì tôi cả mà nói chuyện rất nhẹ nhàng và tử tế. Ánh mắt xa xăm của chị làm tôi có cảm giác, chị chẳng còn vướng bận gì đời sống trần tục cả.
Chị tâm sự biết anh yêu tôi thật lòng và tôi mang lại cho anh thứ hạnh phúc mà chị không làm được. Chị sẽ ly hôn để tôi và anh danh chính ngôn thuận đến với nhau. Khi nghe thế, tôi nói luôn là mình không cần danh phận hay hôn nhân gì cả, tôi chỉ cần đứa con.
Nhưng chị lắc đầu và nói rằng nếu tôi không lấy anh thì chị cũng rời xa chồng. Bởi trong đức tin của chị, không thể chung đụng với người đàn ông đã ăn nằm với người khác.
Cuộc gặp kết thúc trong im lặng, chị bình thản rời đi để tôi ngồi bần thần với mớ suy nghĩ hỗn loạn. Hôm sau, tôi tìm đến gặp anh thì thấy anh mặt mày ủ ê. Anh bảo, dù hết sức năn nỉ nhưng chị vẫn nhất quyết đòi ly hôn và rời nhà đi.
Từ ngày đó, anh có nhiều thời gian dành cho tôi, thậm chí anh ở lại luôn nhà tôi cho đỡ buồn. Nhưng trong tâm trí anh lúc nào cũng có hình bóng vợ cũ, nhớ nhung và hối hận vì chuyện đã xảy ra.
Đặc biệt khi hai đứa con anh đang học ở nước ngoài gọi điện về trách móc bố. Nhiều đêm, anh không ngủ, lặng lẽ hút thuốc rồi thở dài. Thậm chí anh còn bỏ bê việc của công ty, sống như một cái xác không hồn từ ngày vợ bỏ đi.
Tôi một mình vật vã với cơn ốm nghén của lần đầu làm mẹ mà không được anh chia sẻ dù ở ngay cạnh bên. Nhiều lúc, tôi chịu không nổi, tức giận bảo anh rời đi để tôi sống một mình.
Nhưng rồi, anh trở nên yếu đuối khóc lóc, xin tôi đừng đuổi anh, giờ tôi là chỗ dựa duy nhất. Thật sự, bao nhiêu sự ngưỡng mộ bấy lâu dành cho anh đã tan tành mây khói trong tôi. Hiện hữu bên cạnh tôi giờ chỉ là người đàn ông yếu mềm, già nua, bạc nhược chứ không còn phong độ, đĩnh đạc như trước.
Tôi không biết đây có phải là cái giá mà mình phải trả khi xen ngang vào gia đình người khác hay không? Nhưng tôi cảm thấy thực sự mệt mỏi, cả anh và tôi đều “sống không bằng chết” trong tình cảnh hiện tại.

Gặp cô dâu tung tăng bên sếp già, chú rể vội hủy hôn trước ngày cưới
Trước lễ cưới 3 ngày, tôi đau đớn hủy hôn khi phát hiện vợ mình tình tứ bên vị sếp già ở khu nghỉ dưỡng cao cấp. Những cái hôn ngọt ngào đó y hệt những cái hôn cô ấy dành cho tôi.
" alt=""/>Tâm sự của cô gái trót làm người thứ 3
Quán sửa xe đặc biệtMột buổi chiều mùa hè, chúng tôi tìm đến quán sửa xe bên vỉa hè, khá đặc biệt. Mấy chục năm nay, quán sửa xe với tên gọi ngắn ngọn - 'Bông', ở Tôn Thất Thuyết, TP Đông Hà là điểm sửa xe của hàng trăm người.
 |
Ở tuổi 86 và 82, hàng ngày ông bà ở cạnh nhau, cần mẫn sửa xe và rất nhanh nhẹn. |
Chủ quán sửa xe là ông Lê Bông (SN 1933) và bà Lê Thị Xá (SN 1937), đều đã trên 80 tuổi nhưng vẫn tự tay sửa xe cho khách. Ông bà có thâm niên sửa xe 59 năm, kể từ lúc hai người nên duyên vợ chồng.
Khi chúng tôi tò mò hỏi về nghề sửa xe, bà Xá cho hay, năm 12 tuổi ông Bông đã thích học nghề sửa xe. Ban đầu, ông học lén ở các quán, rất lâu sau, mới mạnh dạn đi học nghề. Có nghề rồi, ông quyết định ra Quảng Trị mở quán sửa xe thì hai người gặp nhau, tình cảm cũng chớm nở.
Năm 1975, từ quê ông ở Quảng Trị, hai người quyết định ra Đông Hà, phục vụ nhu cầu sửa xe cho người dân ở đây và trung thành gắn bó với địa điểm này cho đến bây giờ.
 |
Tình yêu của ông bà đơn giản là được ở cạnh nhau và có những tiếng cười lạc quan bên công việc. |
Mấy chục năm qua, người dân ở Quảng Trị đã quen với hình ảnh 2 ông bà sát cánh bên nhau, ngày nắng cũng như ngày mưa sửa xe tại quán.
Lúc đầu quán của ông bà chỉ sửa xe đạp, sau sửa thêm xe máy. Bà Xá tủm tỉm cười bảo, trước đây chưa từng nghĩ bà có thể sửa xe cùng ông, như hai người thợ thực thụ. Lúc đó, bà chỉ muốn ở cạnh ông nên ban ngày ông sửa xe thì bà bán nước giải khát.
Về sau, chính tình yêu nghề nơi ông đã khiến bà quyết định cùng ông gắn bó với nghề này.
Bà tâm sự, lúc ấy cuộc sống chật vật, để kiếm được cái nghề kiếm sống rất khó khăn nên bà không ngần ngại. Gia đình, mọi người xung quanh có khuyên ngăn bà nên chọn công việc khác, nhẹ nhàng hơn nhưng bà nghĩ có công việc làm là được rồi.
Lúc mới mở quán, có nhiều người đến nhận làm học trò của ông bà để học nghề sửa xe. Đến năm 1975, ông Bông đi làm ở hợp tác, không nhận học trò nữa, lúc ấy quán xá một tay do bà Xá tiếp quản.
Một mình bà, thân gái yếu đuối nhưng bà vẫn làm tốt các công việc ở quán thay ông và được mọi người hết lời khen ngợi.
Tình yêu dung dị hơn nửa thế kỉ
Ông Bông bị lãng tai đã lâu, bà Xá bảo, hai người yêu nhau nhưng ít nói lắm, bà nói nhưng ông không nghe nên dần dà cũng quen. Các công việc ở quán từ giao tiếp đến trao đổi giá cả với khách chủ yếu do bà Xá thực hiện, sau đó bà ra hiệu cho ông hiểu.
 |
Đã 59 năm, ông bà luôn bên nhau, hỗ trợ nhau trong công việc cũng như cuộc sống. |
Cụ bà còn tâm sự, khi bà giận ông việc gì, bà sẽ nói ra cho thoải mái tâm trạng chứ không nỡ giận ông lâu.
Thu nhập từ quán sửa xe của ông bà không ổn định, ngày cao nhất được 200 nghìn đồng. Những ngày ít khách hơn, công việc chỉ đủ để trang trải thuốc thang, chi phí sinh hoạt hai vợ chồng.
Nhưng bà bảo, chỉ cần kiếm được tiền là ông bà cảm thấy vui, 'thi thoảng có việc cần cũng có chút ít để cho con, cho cháu. Ý nghĩa nhất là có tiền để động viên cháu chắt lúc học hành, thi cử'.
'Những hôm ông đau, phải đóng quán, bà và ông buồn lắm, chỉ mong ông nhanh lành bệnh, mở quán, sửa xe lại. Mình có cái để làm, vừa có ích vừa cảm thấy vui, ở không tay chân cứ bồn chồn lắm', bà nói.
 |
Cụ ông hăng say làm việc, quên luôn tuổi của mình. |
Sống dung dị bên cạnh nhau, hai ông bà có thói quen cùng nhau thức dậy sớm để tập thể dục. Sau đó, ông quét nhà, bà giặt áo quần. Mỗi người một tay lo việc nhà rồi ông bà ra mở quán sửa xe, cùng ăn sáng để bắt đầu ngày làm việc mới.
Bà cho biết, ông bà có với nhau 8 mặt con, có 45 cháu nội, ngoại, chắt. Con cháu vì thương ông bà vất vả, nhiều lần can ngăn ông bà ở nhà, giữ gìn sức khỏe nhưng đã quen với công việc, thấy vận động tay chân cũng giúp khỏe người nên ông bà vẫn mải mê với công việc.
'Ở tuổi ông với bà, trời cho mình khỏe mạnh, làm lụng được đã là diễm phúc rồi, bà chỉ mong có vậy, con cháu cũng bớt đi phần lo toan, đỡ vất vả', bà Xá cởi mở khoe.
Cụ bà bộc bạch rằng, khách đến quán toàn là khách quen. Người ta thường đến phần vì cần sửa xe, phần vì cảm phục ý chí của ông bà, dù tuổi đã cao nhưng luôn cố gắng, không muốn làm gánh nặng cho ai.
Đến mùa đi học, ông bà sửa xe không ngơi tay. Hết người bán xe cũ nhờ ông bà gia công, sơn sửa lại để bán, lại đến kẻ hỏi mua xe, người sửa xe, đó là lúc ông bà cảm thấy mệt mà vui nhất.
Quán của ông bà luân phiên người ra kẻ vào. Lúc khách dắt xe đến quán, bà cụ sẽ lắng nghe chủ nhân chiếc xe trình bày vấn đề. Sau đó, bà Xá nhìn một lượt rồi phán 'bệnh' cho xe và ra dấu cho ông cụ hiểu. Cụ ông lụ khụ đi ra kiểm tra xem xe bị lỗi gì.
Trong quá trình sửa, ông liên tục gọi bà phụ giúp ông. Lúc thì ông nhờ bà lấy cái cờ lê, cái ốc vít, khi thì cái búa, cái lốp.
Cứ như thế, từ khi còn xuân xanh cho đến khi tóc đã bạc, hai người đều ở cạnh nhau. Tình yêu dung dị hơn nửa thế kỉ của ông bà đã vượt qua tất cả. Hình ảnh đẹp ấy đã hình thành nét đặc trưng riêng, đã 44 năm qua in hằn trong tâm trí của nhiều người dân ở Quảng Trị.

Cụ bà Quảng Trị 102 tuổi có 12 người con, 176 cháu nội ngoại
Ở tuổi 102, cụ bà Trương Thị Con (SN 1917, trú thôn Mai Xá, Gio Mai, Gio Linh) sở hữu kho báu vô giá gồm 12 người con và 176 đứa cháu nội, ngoại.
" alt=""/>Tình yêu của vợ chồng U90 trong quán sửa xe ở Quảng Trị