Vụ việc con gái đánh đập, đổ chất thải lên người mẹ già ở Long An gần đây thật quá đau lòng. Tôi thực sự không dám xem hết cái clip ấy.Sống trên cõi đời đã quá 50 năm, tôi biết, những chuyện như thế không nhiều. Nó càng không phải là điển hình để đánh giá về lòng hiếu thảo của người Việt.
Thế nhưng, nó cũng khiến người ta phải suy ngẫm.
Cạnh nhà tôi có một bà cụ, năm nay đã ngoài 90 tuổi. Khoảng 2, 3 năm trước, tôi vẫn thấy cụ giặt giũ quần áo, quét dọn nhà cửa, nhặt rau nhặt cỏ ở sân vườn.
Nhưng nay thì khác, sau một cú trượt chân ngã, cụ bị gẫy chân nên chỉ ngồi một chỗ.
Con dâu của cụ nói rằng, sau khi bị ngã, sức khỏe cụ yếu hẳn. Đầu óc cũng không còn minh mẫn nữa.
Bẵng đi một thời gian, một hôm đứng ở sân nhà mình, tôi nghe thấy tiếng kêu của bà cụ nên chạy sang.
Các con của cụ không có nhà nên thấy tôi, cụ cứ chắp tay xin một bát cơm. Cụ bảo, hôm trước, vì trót đi vệ sinh ra giường nên cụ bị con trai phạt, không cho ăn.
Tôi vội về nhà lấy biếu cụ đĩa xôi và khoanh giò vì hôm ấy nhà tôi có giỗ. Cụ cầm vội, ăn lấy ăn để hết quá nửa đĩa.
Phần còn lại, cụ gói cẩn thận rồi giấu dưới gối. Cụ bảo, nếu các con nhìn thấy, chúng sẽ mắng. Chúng bảo, cứ ăn nhiều thì bao giờ mới chết, hoặc ăn nhiều rồi lại phải đi vệ sinh, không ai hầu được…
Câu chuyện bà cụ kể, tôi không rõ thực hư đến đâu vì cụ bị lẫn. Nhưng nghe xong, tôi vẫn thấy cám cảnh.
 |
|
Về nhà, tôi lại nghĩ đến dì của tôi. Dì là mẹ đơn thân, sinh được 1 người con trai khi đã gần 40 tuổi. Theo lẽ thường quê tôi, những trường hợp đơn thân sẽ xác định ở chung với con cả đời. Thế nhưng, dì thì khác.
Con trai lấy vợ, dì xây nhà cho con ở riêng. Ngôi nhà của con cách nhà dì gần 1km. Dì bảo, khoảng cách như vậy là hợp lý, đủ để mẹ con có thể hỗ trợ nhau nhưng vẫn giữ được sự tự do cho mình.
Năm 2015, dì 73 tuổi, bị tai biến, phải nằm 1 chỗ. Cô con dâu đi làm xa (sáng đi tối về), không thể chăm lo cho mẹ nên con trai dì phải nghỉ việc phụ xe đường dài – công việc vốn mang lại thu nhập chính cho gia đình để ở nhà làm ruộng, nấu cơm, phục vụ mẹ.
Sau hơn 1 năm như thế, áp lực kinh tế cộng thêm sự chán nản, mệt mỏi vì chăm người ốm khiến cậu cáu kỉnh, bức bối.
Dì tôi thấy vậy bèn vét sạch túi được gần 50 triệu, đưa cho con lấy vốn làm ăn.
Có tiền trong tay nhưng tính đi tính lại, cậu cũng không thể làm được gì khi vướng bận mẹ già đang nằm liệt giường liệt chiếu. Cuối cùng, cậu đành vay thêm tiền, mở dịch vụ cho thuê bát đĩa, bàn ghế, phông bạt để có thể quanh quẩn gần nhà.
Nhưng không biết vì không có duyên hay vì đồ của cậu sắm không đẹp như người khác nên khách đến thuê rất ít, cả tháng mới được 1 vài đám.
Vậy là, tiền không sinh ra, tiền vốn đã cạn, lãi mẹ đẻ lãi con khiến vợ chồng cậu cãi nhau, đánh nhau liên tục. Dì tôi nằm trong buồng, nghe các con cãi vã, nước mắt chảy dài mà không biết phải làm thế nào.
Một lần, dì bảo với con trai, cứ kiếm việc đi làm, kệ dì ở nhà một mình. Mỗi ngày chỉ cần để cho dì 1 bát cơm ở đầu giường là dì có thể tự lo được.
Cậu con trai cũng nghe lời mẹ, xin đi làm thuê (sáng đi, tối về). Nhưng làm được chừng 2 tháng, những người hàng xóm lại nói đến tai cậu, bảo cậu bất hiếu, để mẹ ở nhà với bát cơm thiu. Chất thải của mẹ không có ai đổ, để cả ngày nên mùi hôi thối nồng nặc.
Vậy là, cậu lại phải nghỉ việc ở nhà.
Có lần, vì ức chế quá, cậu uống rượu say rồi về quát mẹ, bảo vì mẹ mà cậu khổ.
Dì tôi nằm trên giường, nghiến chặt răng để khỏi bật ra tiếng nấc. Dì bảo với tôi, dì chỉ muốn được chết thật nhanh để giải thoát cho các con.
Dì luôn khẳng định rằng, các con không có lỗi, chúng rất có hiếu nhưng áp lực cuộc sống quá lớn lại thêm việc phải dành thời gian, công sức chăm sóc mẹ già khiến chúng đôi khi không kiểm soát được lời nói của mình.
Dì nói với tôi, giá như, nhà nước mình hỗ trợ, cho xây viện dưỡng lão ở các địa phương. Người già được đến đó với mức giá phù hợp chứ không phải quá cao như ở thành phố hiện nay thì tốt biết mấy.
Như vậy, dì và nhiều người già như dì sẽ xin đến ở, vừa có bạn, vừa được chăm sóc, các con cũng yên tâm đi làm, kiếm tiền. Rảnh rỗi, chúng đón mẹ về hoặc đến thăm mẹ thì cả hai sẽ đều được hạnh phúc.
Tôi gật đầu đồng ý với dì. Bởi ở hầu hết các gia đình, khi cha mẹ đến tuổi già, yếu, cần được chăm sóc thì cũng là lúc các con đang ở giai đoạn bận rộn nhất, cần phải nỗ lực nhất.
Nếu cứ quanh quẩn ở nhà để chăm sóc bố mẹ thì chúng sẽ bị guồng quay của xã hội bỏ rơi. Còn nếu chúng thuê người đến nhà chăm sóc, thì tiền bỏ ra không hề ít nhưng cũng không mua được sự yên tâm.
Chi bằng, có môi trường phù hợp cho người già thì sẽ không ai còn sợ tuổi già nữa.
Bạn nghĩ gì về quan điểm này? Làm thế nào để về già được sống tự do, hạnh phúc, bớt phụ thuộc con cháu? Hãy gửi cho chúng tôi suy nghĩ của bạn bằng cách viết vào phần bình luận phía cuối bài hoặc gửi về địa chỉ mail: [email protected]. Những ý kiến hay sẽ được biên tập và đăng tải trên mục Đời sống của báo. Trân trọng cảm ơn. |

Cha mẹ lúc trẻ bớt ‘yêu’ con, về già được tự do, hạnh phúc
Sự việc cô con gái ở Long An đánh đập mẹ già xôn xao báo chí mấy ngày qua chắc chắn là một hành vi đáng lên án cả về góc độ luật pháp lẫn đạo đức.
" alt=""/>Lời cay đắng của người mẹ liệt: Chỉ muốn chết nhanh để khỏi làm khổ con
Tôi năm nay 27 tuổi, đang là nhân viên sale của một công ty tư nhân. Tôi đang đứng trước một vấn đề vô cùng rắc rối nên nhờ mọi người tư vấn giúp tôi. Hi vọng, tôi sẽ có được lối thoát cho vấn đề của mình.Đầu năm 2019, tôi đi phỏng vấn xin vào công ty hiện tại để làm. Nhờ nhanh nhẹn, có kinh nghiệm nên tôi được tuyển dễ dàng. Phòng bán hàng của chúng tôi có 7 người. Trong số đó, có chị H. (hơn tôi 6 tuổi).
 |
Ảnh: Đức Liên |
Thời gian đầu làm việc, chúng tôi rất vui vẻ và vô tư. Đến đầu năm 2020, một lần chị H. bị tụt huyết áp, ngất xỉu ngay tại công ty, tôi cùng các anh em đồng nghiệp cuống cuồng gọi người giúp chị. Sau đó, tôi còn đưa chị ấy về tận nhà để nghỉ ngơi.
Sau sự cố đó, chúng tôi thân nhau hơn. Cả hai nói chuyện nhiều và thường xuyên đi ăn trưa cùng nhau. Không chỉ vậy, biết tôi hay bỏ bữa sáng, thỉnh thoảng chị lại mua đồ ăn lên cho tôi. Tôi đón nhận mọi thứ rất vô tư, thoải mái.
Qua tiếp xúc, tôi biết chồng chị là y sĩ ở một bệnh viện. Họ có 1 con gái. Chị H. thường chia sẻ, cuộc sống hôn nhân của họ khá mệt mỏi khi nhiều năm nay, chồng chị có người đàn bà khác ở bên ngoài.
Điều này khiến tôi rất ngạc nhiên. Tôi thấy chị là người phụ nữ có nhan sắc, tinh tế, chu đáo với tất cả mọi người. Người phụ nữ như thế được nhiều đàn ông mơ ước nhưng chồng chị lại làm điều tệ hại với vợ.
Càng nói chuyện, tiếp xúc nhiều, chúng tôi càng thân mật hơn. Tôi lờ mờ nhận ra chị có tình cảm với mình. Tôi phải thừa nhận, bản thân cũng có chút rung động. Nhưng tôi vẫn dứt khoát bởi tôi biết, chúng tôi không thể đến với nhau. Nếu tôi cho người ta hi vọng, rồi lại làm họ thất vọng thì quả là thất đức. Chị ấy thực sự đã đủ bất hạnh rồi.
Tuy nhiên lý trí không thể thắng nổi con tim. Một lần công ty liên hoan, chúng tôi đều có men rượu. Trên đường đưa chị về nhà, chúng tôi đã rẽ vào một nhà nghỉ. Chuyện gì đến cũng phải đến.
Sau chuyện đó, tôi hối hận rất nhiều. Tôi cố tình tránh mặt, tạo khoảng cách nhưng chị lại càng lấn tới.
Chị nói, yêu tôi thật lòng. Chị sẵn sàng từ bỏ gia đình để đến với tôi. Tuy nhiên tôi lo sợ những điều dị nghị, khoảng cách tuổi tác và quan trọng hơn, tình cảm của tôi dành cho chị chỉ là những cảm xúc thoáng qua. Tôi không dám tự tin sẽ đưa hạnh phúc được đến cho chị.
Cuối cùng, tôi thẳng thắn dứt khoát với mối quan hệ này. Chị H. vô cùng đau khổ nhưng cũng im lặng chấp nhận.
Tôi tưởng mọi chuyện như thế là êm đẹp vậy mà cách đây mấy tháng, việc tôi có người yêu khiến chị giận dữ.
Bạn gái thua tuổi tôi, khá xinh xắn, công việc ổn định. Chúng tôi hòa hợp về nhiều mặt nên dự định đầu năm sau sẽ làm đám hỏi.
Biết tin, chị H. bức xúc. Chị gọi điện, nhắn tin mắng chửi tôi là kẻ sở khanh, vô tâm chà đạp lên cảm xúc của chị. Chị trách tôi đã gieo tình yêu nay lại phản bội.
Không những vậy, chị còn có những hành động như kết bạn, hẹn người yêu tôi đi cà phê riêng với lý do là “chị kết nghĩa” của tôi. Mặc dù chị chưa hề hé lộ chuyện của chúng tôi trước kia nhưng những hành động đó là sự “cảnh báo” với tôi. Nếu tôi tiếp tục làm đám hỏi, đám cưới sẽ không được yên với chị.
Người yêu của tôi ngây thơ, em không hề hay biết chuyện gì. Em nghĩ H. tốt nên cũng thường xuyên nói chuyện, tâm sự cùng H.
Thời gian này, tôi như đứng ngồi trên đống lửa. Tôi biết mình đã sai nhưng làm sao để thoát ra khỏi mớ bòng bong này? Xin độc giả hiến kế giúp tôi.

Ngủ nhà con trai 1 tối, sáng sớm mẹ ra về trong nước mắt
“Lần sau, anh bảo mẹ đừng can thiệp vào chuyện của chúng ta. Đừng tưởng mua cho chúng ta căn nhà thì thích đến lúc nào thì đến”, lời con dâu nói khiến tôi chua chát.
" alt=""/>Cái giá đáng sợ sau mối tình một đêm với chị đồng nghiệp công ty