Theo ông đâu là cách để hạn chế rủi ro tiềm ẩn từ AI?
- Để tôi lấy một ví dụ. Chúng ta biết rằng những chiếc xe được chế tạo ngày nay an toàn hơn nhiều so với những chiếc xe cách đây 50 năm, 100 năm. Lý do là bởi công nghệ tốt hơn.
"Tôi rất vinh dự được nhận giải thưởng VinFuture thay cho các đồng nghiệp tại Nvidia. Trong hơn 30 năm qua, chúng tôi đã xây dựng các công cụ để giúp các nhà khoa học, nghệ sĩ và nhà sáng tạo vượt qua giới hạn của những gì có thể. Việt Nam với lực lượng lao động năng động và hệ sinh thái công nghệ đang phát triển, đang sẵn sàng trở thành một cường quốc AI", ông Jensen Huang chia sẻ cảm nghĩ của mình khi nhận Giải thưởng Chính VinFuture 2024 (Ảnh: Mạnh Quân).
Vì vậy, nếu muốn AI an toàn, điều đầu tiên nên làm là xây dựng công nghệ tốt hơn và các nhà nghiên cứu AI trên toàn thế giới đang làm việc hăng say để cải thiện độ chính xác, khả năng lý luận, sự liên kết của AI với các giá trị cốt lõi của con người.
Chúng ta cũng cần đảm bảo rằng AI chỉ làm đúng những công việc mà nó được thiết kế, và không được sử dụng sai mục đích. Ví dụ, một AI được thiết kế để phát triển chip không nên được dùng cho việc kế toán hay marketing.
Hệ sinh thái AI trong tương lai cần có nhiều công cụ giám sát, nơi một AI được bao quanh bởi các AI khác để đảm bảo thực hiện đúng nhiệm vụ.
Nhiều người cho rằng, không có mối liên hệ nào giữa một nhà khoa học và một doanh nhân thành công, nhưng ông lại minh chứng cho điều ngược lại khi là doanh nhân thành công bậc nhất thế giới và giờ đây được vinh danh với một giải thưởng khoa học công nghệ quốc tế uy tín hàng đầu. Ông có thể chia sẻ cách ông dung hòa hai vai trò này?
- Cốt lõi của cả hai vai trò nhà khoa học và doanh nhân chính là khả năng suy luận dựa trên các nguyên lý cơ bản, cùng với tinh thần học hỏi không ngừng. Khoa học và kinh doanh có nhiều điểm chung, chẳng hạn như đều yêu cầu thử nghiệm, cải tiến và đổi mới liên tục.
Điều quan trọng nhất không phải là học một lĩnh vực cụ thể, mà là học cách học. Tinh thần học tập suốt đời chính là chìa khóa giúp tôi đạt được thành công như ngày hôm nay.
Theo ông, làm thế nào các nhà khoa học có thể thương mại hóa nghiên cứu để tạo ra nhiều giá trị hơn cho nhân loại?
- Không có gì đảm bảo rằng mọi ý tưởng khoa học đều có thể thương mại hóa thành công. Tuy nhiên, cốt lõi của mọi thành công chính là khả năng thấu hiểu nhu cầu của người khác.
Tối 5/12, Thủ tướng Chính phủ Phạm Minh Chính và ông Jensen Huang đã có mặt trên phố Tạ Hiện (quận Hoàn Kiếm) để thưởng thức bia phố cổ cũng như các món ăn Việt Nam (Ảnh: Mạnh Quân).
Nếu bạn có thể đồng cảm với nhu cầu của cộng đồng, bạn sẽ tạo ra những sản phẩm và giải pháp được đón nhận. Trong kinh doanh, cũng như trong khoa học, tất cả đều bắt nguồn từ tinh thần yêu thương và phụng sự.
Ông vừa khai trương Trung tâm nghiên cứu và phát triển Nvidia tại Việt Nam. Lý do gì khiến ông quyết định chọn Việt Nam làm "ngôi nhà thứ 2" của Nvidia ?
- Việt Nam sở hữu rất nhiều lợi thế, trong đó "siêu năng lực" lớn nhất chính là giá trị gia đình và sự coi trọng giáo dục. Người Việt Nam có thành tích xuất sắc trong các lĩnh vực STEM, đặc biệt là Toán học và Khoa học. Điều này giúp Việt Nam trở thành nhà cung cấp kỹ sư phần mềm lớn thứ hai thế giới - một thực tế mà rất ít người biết đến.
Với tiềm năng này, chúng tôi tin rằng Việt Nam là nơi lý tưởng để Nvidia phát triển các trung tâm R&D (nghiên cứu phát triển) và xây dựng một hệ sinh thái AI mạnh mẽ tại đây.
Ông mong đợi gì từ sự hợp tác này?
- Chúng tôi mong muốn thu hút những kỹ sư phần mềm, nhà nghiên cứu và kỹ sư AI xuất sắc của Việt Nam.
Đồng thời, chúng tôi muốn thúc đẩy một hệ sinh thái AI hoàn chỉnh với ba yếu tố cốt lõi: cơ sở hạ tầng AI tiên tiến, các chương trình đào tạo AI mạnh mẽ tại các trường đại học và sự phát triển của các startup AI.
Khi ba yếu tố này được xây dựng đầy đủ, "bánh đà" của đổi mới sáng tạo sẽ quay mạnh mẽ, mang lại giá trị to lớn không chỉ cho Việt Nam mà còn cho cả khu vực.
Chúc mừng ông vừa nhận giải thưởng Chính VinFuture, ông có đánh giá như thế nào về vai trò của VinFuture trong việc kết nối Việt Nam với thế giới?
- Tôi thực sự rất cảm động! Việt Nam đã khởi xướng được một giải thưởng ý nghĩa, tầm vóc như giải Nobel nhằm tôn vinh các thành tựu khoa học đột phá và kết nối với các nhà khoa học toàn cầu.
Nvidia là nhà sản xuất chip bán dẫn lớn nhất thế giới.
VinFuture là một ý tưởng tuyệt vời, giúp kết nối các nhà khoa học hàng đầu thế giới với Việt Nam. Nếu không có VinFuture, nhiều nhà nghiên cứu và nhà khoa học quốc tế sẽ không biết đến hoặc không có cơ hội đến Việt Nam.
Giải thưởng này tạo ra một cầu nối hiệu quả, không chỉ để vinh danh mà còn để thúc đẩy hợp tác toàn cầu trong lĩnh vực khoa học công nghệ.
Tôi rất vinh dự được nhận giải thưởng VinFuture thay cho các đồng nghiệp tại Nvidia. Trong hơn 30 năm qua, chúng tôi đã xây dựng các công cụ để giúp các nhà khoa học, nghệ sĩ và nhà sáng tạo vượt qua giới hạn của những gì có thể.
Xin cảm ơn ông đã dành thời gian cho cuộc trò chuyện!
" alt=""/>CEO Nvidia: Đừng sợ AI cướp công việc, hãy tận dụng nó trong thời đại sốTrần Cao Long tại Cơ quan Công an (Ảnh: Công an cung cấp).
Công an cũng khám xét nơi ở của Trần Cao Long ở quận Gò Vấp và thu giữ nhiều tài liệu, vật chứng để mở rộng điều tra, xử lý các đối tượng liên quan.
Theo Công an Cần Thơ, từ tháng 3 đến tháng 8, nhiều lãnh đạo các cơ quan, ban ngành và phóng viên báo chí trên địa bàn TP Cần Thơ liên tục nhận được các tin nhắn có nội dung bịa đặt, vu khống một số cán bộ thuộc Quỹ đầu tư phát triển thành phố, Sở Xây dựng, Sở Tài nguyên và Môi trường, Công an TP Cần Thơ...
Sau đó, các cá nhân, tổ chức liên quan bị nhắn tin bịa đặt, vu khống đã làm đơn tố giác đến Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an thành phố.
Nhận được thông tin tố giác về tội phạm, Thiếu tướng Nguyễn Văn Thuận, Giám đốc Công an TP Cần Thơ, đã trực tiếp chỉ đạo Phòng Cảnh sát hình sự vào cuộc xác minh.
Qua các biện pháp nghiệp vụ, công an xác định đối tượng trực tiếp nhắn tin lan truyền, những thông tin nêu trên là Trần Cao Long.
Tại cơ quan Công an, Long thừa nhận hành vi vi phạm pháp luật của mình.
" alt=""/>Bắt người đàn ông suốt 5 tháng nhắn tin vu khống cán bộNhóm phóng viên di chuyển sâu vào con hẻm trên đường số 8 (phường Tam Phú, quận Thủ Đức, TP.HCM) gặp lại gia đình chị Chiêu có bé Phương Linh (bé Muội, 8 tuổi) bị mất tích hồi tháng 2 và tìm thấy sau gần 2 tháng trời ròng rã.
Theo như thông tin trước đó, khoảng 4h chiều 11/2, bé Muội tự bắt xe bus từ làng đại học (Đại học Quốc gia TP.HCM) xuống trung tâm Sài Gòn thì ngủ quên đến cuối trạm Công viên 23/9, thay vì dừng lại ở trạm gần phố đi bộ Nguyễn Huệ để tìm mẹ.
Không nhớ rõ đường về, Muội lang thang trên đường, từng bị đánh đập rồi may mắn được một bác bảo vệ tốt bụng đưa về Trung tâm Nuôi dưỡng bảo trợ trẻ em Tam Bình, quận Thủ Đức, TP.HCM.
Chị Chiêu cùng chồng ôm theo hai đứa con nhỏ và cái bụng bầu đi khắp nơi tìm kiếm. Nằm mơ thấy bé Muội ở đâu, sáng hôm sau gia đình lại chạy đến với hy vọng tìm thấy con. Số tiền để dành cho sinh nở của chị Chiêu cũng cạn sạch. Tưởng như vô vọng, cuối cùng sau gần 2 tháng tìm kiếm, bé Muội cũng trở về trong vòng tay cha mẹ.
![]() |
Lối đi vào nhà vợ chồng chị Chiêu treo đầy quần áo của 4 đứa con. |
Đón chúng tôi là hai đứa con giữa của chị Chiêu: Bình An (3 tuổi) và Bảo Xuyến (2 tuổi). Nụ cười ngây thơ trên gương mặt hai đứa trẻ không hề biết rằng nhà mình vừa trải qua biến cố lớn, gia đình lại lâm vào cảnh "thiếu trước hụt sau".
Thời điểm Zing.vn tìm đến, bé Muội đã cùng bà ngoại về quê ở Huế làm giấy tờ để sắp sửa nhập học. Nhà chỉ còn 4 mẹ con, vì chồng chị Chiêu đi làm chưa về.
Con đường dẫn vào căn phòng nhỏ xập xệ chưa đầy 15 m2 treo đầy quần áo trẻ em. Nằm ở góc nhà là một em bé đang ngủ. Đứa bé vừa sinh được mấy ngày, vẫn chưa có tên. 15 m2 ấy là chỗ ăn, ngủ của tổng cộng 6 người, trong đó có đến 4 đứa trẻ đang ở tuổi "ăn chưa no, lo chưa tới".
Chị Chiêu mở đầu câu chuyện về sự hiện diện của đứa con út, thi thoảng quay sang mắng hai đứa nhỏ kia vì quậy quá. Túng quẫn, đói khổ, nheo nhóc - những tính từ có người cảm thông, người thì ái ngại khi nhìn về gia đình này - nhưng chị Chiêu chỉ cười, giống như ở trong cái khổ mãi người ta cũng đã quen rồi.
Đứa con út nằm trong bụng mẹ rong ruổi khắp nơi
Sau khi sinh bé Bảo Xuyến (con thứ 3), chị Chiêu nghĩ sẽ dừng việc sinh nở để tập trung buôn bán, cùng chồng chạy ăn từng bữa nuôi 3 đứa con, nhưng rồi "vỡ kế hoạch".
Đứa bé có lẽ cũng chẳng nghĩ được rằng từ lúc chưa lọt lòng đã cùng gia đình đi qua nhiều khó khăn, biến cố đến thế.
Đứa con út mới chào đời mấy ngày, còn chưa được đặt tên. |
![]() |
Khi còn chưa chào đời, bé đã rong ruổi cùng mẹ hàng ngày trên quãng đường cả đi lẫn về hơn 30 km, lang thang khắp khu phố đi bộ Nguyễn Huệ (TP.HCM) bán hàng rong.
Những lúc gặp công an hay bảo vệ, chị Chiêu chỉ biết mang bụng bầu, xách nôi chở hai đứa bé chạy nhanh nhất có thể. Khi ấy, chị thường rơi nước mắt, phần vì buồn tủi, phần vì lo lắng cho các con, sợ chúng bị ai bắt mất.
Nhìn bộ quần áo cũ kỹ, lau vội dòng nước mũi chảy ra vương vãi trên gương mặt lem luốc của đứa thứ 2, chị tâm sự: "Tôi chưa đặt tên cho bé út vì đang suy nghĩ cái tên thật hay, gắn liền với số phận và những gì nó phải trải qua".
Đứa út lúc chưa chào đời cũng đã cùng vợ chồng chị Chiêu "ăn bờ ở bụi" quanh Công viên 23/9, lúc bé Muội mất tích. Bụng ngày một lớn, con gái vẫn chưa tìm ra, chị Chiêu từng khóc cạn nước mắt trong bế tắc.
![]() |
Bé Bảo Xuyến (2 tuổi, trái) và Bình An (3 tuổi). Thời điểm phóng viên đến nhà, bé Muội (8 tuổi) đã theo bà ngoại về quê. |
'Đàn ông đi biển có đôi, đàn bà đi biển đơn côi một mình'
Đến khi tìm được bé Muội, chị Chiêu phải nghỉ bán ở nhà chờ sinh nở. Những ngày vượt cạn lại tiếp tục là chuỗi kinh hoàng...
"Đàn ông đi biển có đôi, đàn bà đi biển đơn côi một mình" - xin mượn câu ca dao này để nói về hoàn cảnh chị Chiêu trong giây phút đáng lẽ cảm thấy thiêng liêng của người phụ nữ. Ngược lại, chị phải sinh con trong nỗi buồn và tuyệt vọng.
"Ngủ đi con, sữa nè uống rồi ngủ ngoan con nha", chị bế đứa con trên tay, đưa đến miệng bé những giọt sữa mà bà con lối xóm thương tình gửi cho rồi kể tiếp: "Hôm đó, tôi nghỉ bán vì bụng bầu đã to, chồng lại đi làm nên nằm ở nhà một mình. Nhớ lại lúc đó khoảng 9h sáng, bụng tôi đột nhiên đau dữ dội, đau đến mức bật khóc. Gọi điện cho chồng nhưng không liên lạc được, tôi hụt hẫng rất nhiều".
"Tôi phải 'lết thân' ra cửa, nhờ người gọi xe ôm đi bệnh viện", chị nghẹn ngào. Từ nhà lên bệnh viện Từ Dũ (TP.HCM), chị tưởng chừng như đi một vòng thế giới.
![]() |
Ngày sinh bé út, từ nhà lên bệnh viện Từ Dũ, chị Chiêu tưởng chừng như đi một vòng thế giới. |
Đến bệnh viện, chị đau bụng chịu không nổi, lại khó sinh. Bác sĩ quyết định mổ nhưng yêu cầu người nhà đến. Chị Chiêu muốn ngất lịm đi vì quá đau đớn.
Thấy chị kiệt sức, bác sĩ đưa lên bàn mổ, may mắn đứa bé đã ra đời mạnh khoẻ. Chị Chiêu không giấu được niềm hạnh phúc khi nhìn con an yên nằm trong tay mình.
Ngày vượt cạn, chồng không ở bên cạnh, chị càng buồn hơn khi số tiền viện phí 5 triệu đồng phải đóng lúc nhập viện quá lớn.
Sinh gần một tuần nhưng viện phí vẫn còn nợ. Chị Chiêu cứ chẹp miệng mãi: "Giá mà sinh thường, hết có triệu mấy à, thì đâu đến mức nợ mười mấy triệu đâu".
Đêm đó, hai đứa con của chị Chiêu - đứa thì gửi nhà hàng xóm, đứa theo cha mượn xe máy, vượt mưa đến viện. Chẳng rõ hai đứa nhỏ có hiểu nhà mình vừa có thêm thành viên mới hay không.
15 m2 vắng tiền bạc nhưng đầy tình thương
Tiếng chiếc quạt máy duy nhất trong nhà đều đều theo giọng kể chị Chiêu. Căn phòng mướn chật chội những vật dụng sinh hoạt. Chỗ thì xoong nồi chén bát, chỗ là đống áo quần với ít sữa đi xin về cho đứa con út, trừ lại đúng một góc để cả nhà cùng ngủ.
Mấy đứa con của chị Chiêu thương nhau lắm! |
![]() |
Cuộc sống của chị Chiêu bộn bề và bận rộn. Người ta ở cữ có người này chăm, người kia đỡ, chị cứ một thân một mình vật lộn với ba đứa con, dù mới mổ được mấy ngày.
Mà chẳng mình chị thì còn ai, chồng phải đi kiếm tiền, không thì lấy gì cho mấy cái miệng ăn? Tiền hết, sữa cho con hết, chị chẳng dám nghĩ tuần sau sẽ sống như thế nào.
![]() |
Bảo Xuyến thích hôn em kể cả lúc em đang ngủ. |
Trạc tuổi chị chắc nhiều người còn chưa kết hôn, chị thì đã tay bồng tay bế tới 4 đứa. Gương mặt hằn lên nhiều lo toan và vất vả, đôi lông mày nhạt, khuôn miệng chắc chưa từng một lần đánh son, nhưng chị chỉ cười.
Mấy đứa bé con chị Chiêu có đôi mắt sáng trưng, chắc chúng hiểu phần nào hoàn cảnh của gia đình mình nên nhanh nhẹn và biết thương nhau lắm.
![]() |
![]() |
Những nụ cười hạnh phúc trong căn nhà từng có đứa con mất tích. |
Xếp mấy chiếc khăn sữa, chị Chiêu lại nựng mặt đứa trẻ còn đỏ hỏn nằm trên nền đất. Thấy mẹ như vậy, Bình An, Bảo Xuyến lao lại "hôn lấy hôn để" em. Chị Chiêu kể: "Tụi nó cưng em lắm, hôn hoài à".
Chắc trong căn nhà này chẳng ai nghĩ sắp đến Tết thiếu nhi. Cũng đúng thôi, tiền ăn còn chạy mỗi ngày, thời gian đâu mà nghĩ về những điều xa xôi khác.
Dẫu vậy, căn nhà 15 m2 này vẫn đầy những âm thanh hạnh phúc. Là tiếng o e vặn mình của đứa con út vừa sinh, tiếng cười của bà mẹ tìm được con sau 2 tháng trời khóc cạn nước mắt... Và cuối cùng có lẽ là thanh âm với nhiều cảm xúc nhất: Tiếng nói, tiếng cười của mấy đứa nhỏ chưa hiểu chuyện đời, cũng chưa phải màng đến những vất vả cha mẹ chúng đã, đang, rồi sẽ trải qua.
Tuyến đường sắt qua nội đô Hà Nội từ lâu trở thành sân chơi "bất đắc dĩ" của con em những gia đình sinh sống ngay sát hệ thống đường ray này.
" alt=""/>Tết thiếu nhi trong căn nhà 15 m2 ở Sài Gòn từng có con mất tích